Thiếu tướng, càng lúc càng giống một bình thường người, sinh động lên, không còn người chỉ có thể đứng nhìn từ xa, lạnh như băng, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Thậm chí, đã có vài nữ hầu đã dám đánh bạo lén quan sát thiếu tướng, dù chỉ mới liếc mắt nhìn nhưng tim đã đập loạn hẳn lên, căng thẳng, e lệ, đỏ mặt, kích động...... mọi loại cảm xúc của thiếu nữ hoài xuân dao động, nhưng, dù không còn lạnh nhạt...... Không còn sợ hãi...... Nhưng, trong lúc vô tình vẫn có chút xa cách, không có cách nào vượt qua bức tường chắn kia.
Tất cả mọi người biết, sự yêu thương của thiếu tướng, chỉ danh cho mỗi Chung tiểu thư.
Thật ra, thiếu tướng không làm bất cứ thứ gì, chẳng qua chỉ bố trí một kế, trừng phạt một Ngọc Hương lắm mồm, người nhà họ Dịch liền bắt đầu cảm thấy sợ hãi thiếu tướng phu nhân.
Nhưng thiếu tướng phu nhân cũng không giống như trong tưởng tượng của bọn họ, lấy cưng chìu mà kiêu, cũng không giống như đồn đãi, trừng phạt bất cứ ai làm trái lời, ngược lại, cô ấy vẫn luôn rất yên phận, lúc nào cũng ở trong Cố Viên, sống một cuộc sống sau hôn nhân ngọt ngào cùng thiếu tướng.
Mọi người dần không còn quá cố kị thiếu tướng phu nhân, cũng cũng dần quên mất tin đồn liên quan đến chuyện tình lúc trước của cô và tiểu thiếu gia.
Dần dần, tất cả mọi người đã tự nhiên đón nhận sự tồn tại của thiếu tướng phu nhân......
Thật ra tất cả mọi người biết, sự tiếp nhận này xuất phát từ sự si mê và che chở của thiếu tướng đối với thiếu tướng phu nhân...... Với người nhà họ Dịch thiếu tướng luôn đặt phu nhân ở vị thứ nhất, khi trước mọi người chỉ chú ý tới mỗi Dịch Giản, không hề quan tâm tới sự tồn tia của phu nhân.
Nhớ tới đây, cũng chính là như vậy, Dịch Giản chỉ dùng hành động của mình, mỗi tiếng nói mỗi cử động, vô hình đều vì củng cố địa vị của Chung Tình ở nhà họ Dịch.
Chung Tình nhìn Dịch Giản, sóng mắt lưu chuyển, nhẹ nhàng như muốn bộc tất cả sự quyến rũ, chút trêu đùa, còn có vẻ đẹp không thể đong đo.
Trong khoảnh khắc, Dịch Giản liền trầm luân trong đôi mắt ấy của cô.
Chung Tình nhìn Dịch Giản thất thần, không nhịn được khẽ cười một cái, Dịch Giản hồi thần, nhưng vẫn nhìn Chung Tình, trước mặt nhiều người như thế, anh lại không hề che giấu cảm xúc trong mắt mình.