Đây là tiếng súng!
Âm thanh đến từ địa ngục!
Chung Tình lần đầu tiên nghe thấy tiếng súng, sắc mặt cô tái nhợt, cô được anh gắt gao ôm trong lòng, cảm giác anh ấm áp, cảm giác tim anh đập, bên tai, quanh quẩn cũng là âm điệu chết choc, khủng bố!
Chung Tình quay đầu, vừa mới nhìn thấy một phát súng, hướng về phía mình bay vụt đến, cô cảm thấy tim mình, trong nháy mắt kia, như muốn ngừng đập.
Cô rất sợ chết.
Cho dù là hiện tại, tâm lý sợ chết này, lại vẫn như cũ tồn tại trong lòng cô, tay chân cô lạnh lẽo, không thể nhúc nhích.........
Một loại sợ hãi, trong lòng cô, lan tràn vô tận.
Cô muốn thét chói tai, đem cái loại cảm giác tuyệt vọng không cách nào tránh thoát được phát tiết ra, nhưng cô lại phát hiện, chính mình vừa mở miệng, căn bản không thể phát ra một chút âm thanh nào, đến cuối cùng, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn viên đạn, cách mình càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.........
Dịch Giản phát giác cô gái trong lòng mình run run như vậy, theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại, rất nhanh nhìn thấy thứ gì đó, bắn về phía cô, trong lòng Dịch Giản xuất hiện một loại dự cảm không nói nên lời, không kịp suy nghĩ liền nắm cả Chung Tình, chắn trước thân thể cô.
Lập tức, đó là một trận thanh âm máu thịt bị đâm vào.
Chung Tình chỉ cảm thấy trước mắt có người ôm lấy mình, mang theo một sức mạnh, đem chính mình xô ngã trên mặt đất, cả người cô bị đâm cho một trận hoa mắt chóng mặt, đôi mắt mở to thật to, vẫn không có phản ứng gì.
Cô gần như bị dọa choáng váng, đến khi cảm giác được có một thứ gì đó ướt sũng đặc sánh dính phía sau, cô mới tỉnh thần.
Giơ tay lên, dưới ánh đèn lờ mờ, nhìn thấy toàn bộ đều là một mảnh máu tươi chảy ra.
Bên tai, đều là tiếng súng gào thét đến.
Người của Thiếu tướng, cũng bị ám sát, đều nằm lẫn lộn trên mặt đất.
Có người ngã xuống, có người che chở.
Cô mở miệng, muốn nói một câu với người đàn ông trước mặt, lại phát hiện, căn bản không thể phát ra âm thanh gì.
“Em có sao không?” Bên tai, truyền đến cũng là một trận âm điệu thanh nhã, tiêu cự tầm mắt cô tràn đầy hội tụ, nhìn thấy trên mặt Dịch Giản lạnh nhạt, lộ một chút lo âu, vươn tay, cầm lấy bả vai cô, một mảnh khẩn trương.
Chương 909:Thiếu tướng tính kế[21]
“Em có sao không?” Bên tai, truyền đến cũng là một trận âm điệu thanh nhã, tiêu cự tầm mắt cô tràn đầy hội tụ, nhìn thấy trên mặt Dịch Giản lạnh nhạt, lộ một chút lo âu, vươn tay, cầm lấy bả vai cô, một mảnh khẩn trương.
Chung Tình lo sợ không yên sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt, cô lắc lắc đầu, cảm giác được trên người anh mang theo một loại chất lỏng nóng bỏng của sinh mệnh, lây dính ở trên thân thể cô.
Cô từ đáy lòng dâng lên một loại sợ hãi, so với cảm giác sợ chết lúc nãy, còn sợ hãi hơn gấp trăm ngàn lần!
Cô lắc lắc đầu, đôi mắt, không hồn nhìn anh, há hốc mồm, lại phát ra thanh âm khàn khan vô hạn nói:“Không......... Không có việc gì......”
Dịch Giản nhìn Chung Tình, thần thái vẫn căng thẳng như trước, anh nói:“Có hay không bị thương ở chỗ nào? Sao vẻ mặt em lại như vậy? Tiểu Tình, nói cho anh biết, em bị thương ở chỗ nào?”
Anh nâng tay, hướng về phía thân thể cô, chung quanh sờ loạn lên, va chạm vào một mảnh ướt sũng, nâng tay lên, lại nhìn thấy bàn tay mình đều là màu đỏ, anh lập tức khẩn trương vạn phần hỏi:“Em bị thương sao? Như thế nào đều là máu? Từ Ngang......... Bệnh viện, bệnh viện!”
Anh lảo đảo muốn đứng lên, ai ngờ lại bởi vì bị thương, không cẩn thận, ngã quỵ ngay trên người cô.
Chung Tình bị anh ngã trên người, lúc này mới hoàn toàn hoàn hồn, vội vàng lắc lắc đầu, nói:“Em không sao, em không bị thương.........”
“Không có?” Anh nhíu mi, hiển nhiên là không tin.
Chung Tình nhìn dáng vẻ anh, đột nhiên cảm thấy so với việc bị súng bắn còn đau đớn hơn vạn phần, sự đau đớn này, là từ đáy lòng mềm mại nhất, kéo dài không dứt lan tràn mà ra, cô nhìn người đàn ông trước mặt, môi vẫn run run, hồi lâu, hồi lâu, cô mới run lẩy bẩy nặn ra được một câu:“Thiếu tướng......... Là máu của anh, là anh bị thương.........”
Anh sửng sốt.
Lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, sau lưng mình, cư nhiên lại đau......... Anh vẫn không nhận thấy được, anh vẫn nghĩ đó là máu của cô.........
Anh gật gật đầu, nhìn cô, nói:“Vậy là tốt rồi......... Vậy là tốt rồi.........”
Anh thì thào nói nhỏ, mơ hồ nhìn gương mặt của cô, như là không xác định được, lúc này cuối cùng chống đỡ không được té xỉu ngay trên người cô, đầu của anh, vừa lúc nện ở bên ngực trái cô, đem trái tim cô, đập vào một trận đau đớn kịch liệt, cô có thể rõ ràng cảm giác được anh cách xa mình, càng lúc càng xa.........