“Cô ấy nói, cô ấy thiệt tình hy vọng cùng người một nhà, hưởng thụ tình thân thật tốt, người thân của cô ấy sẽ không rời khỏi cô ấy......... Cô ấy còn nói, nguyện vọng của cô ấy, cả đời, cũng không có khả năng thực hiện.........”
“Đó chính là nguyện vọng của cô ấy, tôi không thể không giúp cô ấy hoàn thành.........”
Bóng đêm thật sâu.
Câu nói của Dịch Giản, cùng bóng đêm thâm trầm như vậy, đúng lúc hình thành nét đẹp đối lập, đạm mạc mà nhẹ nhàng.
Lại như là mơ ôồ cất giấu thâm tình nồng đậm đến không có cách nào tan ra.........
=========================================================================
Chờ đợi là dày vò nhất.
Thân thể Chung Hân, đến tột cùng vẫn là không có hoạt bát hơn, ngồi ở trên sô pha dưới lầu Cố Viên, nhìn đồng hồ báo thức chảy xuôi qua từng giọt từng giọt, như là ốc sên di động, lòng của cô, cũng trống rỗng theo từng chút.
Trong lòng bàn tay cô, cầm lấy tấm vé tàu kia, mặc là đồng phục bệnh viện, suy sụp tiều tụy treo ở trên người của cô.
Hồi lâu, trên lầu mới truyền đến một trận âm thanh giày cao gót, cạch cạch cạch, cùng âm thanh nhịp tim của cô, xen lẫn với nhau, trong lòng cô căng thẳng, nghiêng đầu, nhìn thấy Chung Tình cũng là sắc mặt tái nhợt, mặc một kiện sườn xám màu xanh nhạt, thong thả đi xuống từ trên lầu.
Chung Tình chỉ nghe được người hầu Cố Viên nói cho chính mình biết, có người đến tìm mình, cô vốn là đang vì chuyện của chị hai và Trác Nhiên, trong đầu lộn xộn hao tổn tinh thần, không có mặc quần áo, chỉ nằm ở trên giường, mệt mỏi không muốn động, sau một lúc lâu, cô mới lười biếng đứng dậy, mặc từng kiện quần áo.
Ai ngờ, đi xuống lầu, lại thấy được Chung Hân.
Cô sửng sờ ở nơi cầu thang, nửa ngày cũng không có động.
“Chung Tình.........” Chung Hân nhìn thấy Chung Tình, cũng lấy lại tinh thần từ cõi thần tiên, đứng lên, cười ấm áp với Chung Tình.
Tươi cười ấm áp hoà thuận vui vẻ như vậy, trong nháy mắt làm cho Chung Tình có chút hoảng hốt.
Chị hai, đây là làm sao vậy?
Cô mấp máy môi, nhưng vẫn nhẹ giọng nói: “Chị hai......... Sao chị lại tới đây? Em không biết, để chị chờ lâu, thực xin lỗi.........”
Chung Hân lắc lắc đầu, đi tới trước mặt Chung Tình, vươn tay, khoác lên cánh tay của cô, tiêu sái đi lên trên lầu từng chút một.
Hai mươi bốn giờ trước, Chung Hân vẫn hận chết chính mình, một bộ dáng không cần chính mình, sao hai mươi bốn giờ sau, lại biến thành bộ dáng như vậy?