"Cô Chung, đi theo tôi..."
Tử Uyển dẫn Chung Tình tới cửa lớn, nơi đó có một chiếc xe đang đậu, Chung Tình nhận ra lái xe, đó là chú Vương nhà họ Trác, tự cô mở cửa xe, ngồi lên: "Chú Vương, chị hai tìm cháu sao?"
"Đúng ah... Hôm nay tâm tình mợ chủ không tốt, ầm ĩ muốn gặp cô, cậu chủ không có biện pháp, chỉ có thể gọi điện thoại cho đại phu nhân nhà họ Dịch, sau đó cho tôi tới đây đón cô."
Chung Tình gật gật đầu, không nói gì thêm, dọc theo đường đi, cực kỳ hưng phấn.
............
Nhà họ Trác, đối với Chung Tình mà nói, có một chút trí nhớ, cô chỉ tới đây có một lần, nhưng sau khi tới lại phát hiện nhà họ Trác cũng rất lớn.
Cô mới vừa xuống xe, liền có người vô cùng hưng phấn hô: "Mợ chủ...mợ chủ..." chạy vào trong.
Chú Vương dẫn cô đi qua bảy ngõ tám quẹo vào trong, cô vẫn chưa đến gian phòng chị hai và Trác Nhiên ở, đã thấy Trác Nhiên đang cẩn thận đỡ chị hai tới chỗ cô.
Nhìn thấy cảnh này, Chung Tình vội vàng bước nhanh vài bước, đi tới trước mặt Chung Hân, có phần trách cứ nói: Chị hai, sao chị lại ra đây? Chị như vậy là không được... "
Chung Hân thấy Chung Tình êm đẹp đứng trước mặt, thoáng như cảnh trong mơ, ánh mắt đau xót, nước mắt liền rơi xuống: "Vài ngày trước, Trác Nhiên nói với chị anh ấy có thấy em ở nhà họ Dịch, chị còn không tin, ngủ cũng không dám ngủ, hôm qua chị nằm mơ thấy em, sáng sớm nay, có nói gì cũng muốn để em tới đây một chuyến, giờ đã thấy em, chị cũng yên tâm rồi."
Thấy Chung Hân rơi lệ, đáy lòng Chung Tình cũng theo đó khó chịu, giọng nói cô chậm lại, nhẹ nhàng nắm tay áo Chung Hân: "Chị hai, không phải em đã êm đẹp tới đây rồi sao? Chị đừng khóc, em khóc, Trác Nhiên đau lòng, em cũng đau lòng."
"Đã gặp nhau rồi, còn khóc không ngừng!" Trác Nhiên thật rất yêu thương chị hai, miệng tuy trách cứ, nhưng tay vẫn lau nước mắt cho chị, thật ấm áp.
Chị hai cũng rất hạnh phúc, trong mắt tràn đầy vẻ yên bình.
Như vậy cũng tốt....
Chung Tình và Chung Hân đã rất lâu không gặp, đương nhiên có rất nhiều nỗi niềm muốn nói, hai người một lời một câu, tới lúc nói xong, đã qua nửa ngày.