Chung Tình vội vàng đi vào lại trong Cố Viên, cô chỉ kịp mặc một bộ quần áo, nội y cũng chưa kịp mặc, cả người hiện lên vài phần mê hoặc, khiến cho những người giúp việc xung quanh không dám nhìn Chung Tình.
Ngay cả giầy cô cũng không kịp mang, đi được hai bước không cẩn thận dẫm lên vật sắt nhọn, ngã xuống đất.
Người giúp việc vội vã đi lên trước, nâng Chung Tình lên: "Phu nhân........."
Chung Tình không mở miệng, để cho người giúp việc đỡ mình lên, đứng ở nơi đó không động đậy.
Tối nay là gia yến mỗi tháng của nhà họ Dịch.
Tử Uyển như mọi khi đi đến Cố Viên, hỏi Thiếu Tướng có dặn dò đặc biệt gì không, lại nhìn thấy Thiếu Tướng lái xe rời đi, còn phu nhân đứng ở nơi đó, si ngốc nhìn, trên mặt còn hiện lên vài phần lo lắng.
Tử Uyển rất giỏi đoán ý, đi theo bên người Đại phu nhân lâu như vậy, vì thế vừa nhìn một cái đã đoán ra ngay, Thiếu Tướng và phu nhân hình như đang cãi nhau.
Cô âm thâm ghi nhớ, chút nữa sẽ nói lại cho Đại phu nhân, đi tới trước mặt Chung Tình, kính trọng hỏi: "Phu nhân, xin hỏi gia yến tối nay phu nhân có dặn dò gì không? Thiếu Tướng có dặn dò gì không ạ?"
Chung Tình lắc đầu, lấy lại bình tĩnh, cô hồi phục lại tinh thần rất nhanh, không muốn để cho người ngoài nhìn thấy chuyện này, mĩm cười nói với Tử Uyển: "Không có, cứ dựa vào thói quen của Thiếu Tướng làm là được rồi."
"Dạ, phu nhân." Tử Uyển trả lời, sau đó cẩn thận từng li từng tí nhìn Chung Tình một chút, nhẹ giọng dò hỏi: "Phu nhân bị làm sao vậy ạ?"
"Không có gì, chỉ ra ngoài tiễn Thiếu Tướng mà thôi." Chung Tình xoay người, cũng không nói chuyện với Tử Uyển, kêu người giúp việc đỡ vào bên trong Cố Viên.
Tử Uyển nhìn bóng người của Chung Tình, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, nhanh chóng xoay người trở lại viện của Đại phu nhân, kể lại tất cả những gì mình nhìn thấy cho Đại phu nhân nghe.
Đại phu nhân nghe được tin tức như thế, đầu tiên là nhíu mày, sau đó liền nhịn không được nở nụ cười thản nhiên.