Cô đã từng nói, người mà cô quan tâm trên thế giới này nhất chính là chị Hai, đồng nghĩa với việc hắn phải có nghĩa vụ giúp cô bảo vệ phần tình cảm đó.
Người đó là Chung Hân.
Chỉ có mình Chung Hân mà thôi.
Dịch Giản đưa tay ra mang theo vài phần nhu tình, mấy phần thâm ý, chậm rãi vuốt ve gò má của cô, sau đó ôm cô vào lòng.
Cái ôm này vô cùng ấm áp.
Cả người Chung Tình đều bị Dịch Giản khóa vào trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng ấn đầu của cô vào trong lòng mình.
Ôm ấp như vậy, lộ ra mê hoặc dầy đặc.
"Chung Tình........." Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến nỗi làm cho người Chung Tình ngẩn ngơ: "......... Ngoan, đừng tức giận........."
Bàn tay của hắn xoa nhẹ ở phía sau lưng cô, nhẹ nhàng động viên cô, muốn làm dịu đi tâm tình đang bất an của cô.
Hắn cúi đầu hôn vào tóc cô, đầu lưỡi liếm vào vành tai cô, bàn tay nắm chặt cánh tay cô, một luồng ái...... muội không cách nào kiềm chế được tràn ra...... làm cho toàn thân của cô bắt đầu căng thẳng lên.
Khoảng thời gian này, cô với hắn đã hoan ái khắp nơi...... Yêu không biết bao nhiêu lần...... cơ thể bị hắn vuốt ve nhiều đến nỗi mà trở nên vô cùng mẫn cảm, có lúc chỉ cần hắn ôm cô, không có dằn vặt cô, nhưng cô lại thấy không đủ, đầu nhỏ trượt lên trượt xuống trước ngực hắn, rầm rì ám chỉ hắn, mỗi lần vào lúc ấy, hắn sẽ trầm thấp cười, nói cô là một con mèo nhỏ ham ăn, sau đó liền đè lên thân thể cô, hôn một cách nồng nhiệt, tiếp theo hắn sẽ ăn cô không còn một mảnh, làm cho cô kiệt sức, xụi lơ ở trong ngực hắn, thỏa mãn kéo dài, giống như một bãi nước xuân.
Vì thế, làm sao cô có thể chống lại sự chọc ghẹo của hắn?
Hiện tại, cô cảm thấy có một dòng nước nóng đang không ngừng tràn ra ở trong lòng.
Cô thở hổn hển, run rẩy, đầu óc trống rỗng.
Cô không nhịn được phát ra tiếng rên rĩ.
Cô vừa phát ra tiếng ấy, đã ám chỉ cho hắn biết, thân thể của cô, ý thức của cô đã bị hắn hàng phục.
Dịch Giản không thể chờ được nữa mà xoay đầu cô lại, sau đó cúi đầu, cắn vào bờ môi của cô, không ngừng quấn chặt và cọ xát.