Quần áo mặc càng mỏng hơn.
Đàn ông ở nhà họ Dịch cũng dần rời đi, để lại một đám nữ quyến, cả ngày ở trong vườn ngắm hoa, uống trà.
Mà cô vì để có thể thuận lợi khi sinh, cũng thường xuyên tản bộ với mấy vị vợ lẽ.
Ngày trôi qua rất yên bình, hài hòa, hết thảy thoạt nhìn, đều rất tốt đẹp.
Dì tư xuất thân phong trần, thích nói đùa, chuyện này tới chuyện khác, cái này tiếp theo cái kia, một nhóm phụ nữ cũng quá tịch mịch, nghe một dạo, cũng bắt đầu thích nói đùa theo.
Chung Tình rất căng thẳng, khi nghe nói, cô cũng chỉ cười hùa theo.
Tính toán thời gian, Chung Tình đã mang thai chín tháng rồi.
Con mỗi lúc lại đạp mạnh hơn.
Khi mọi người đang phơi nắng, Chung Tình lại cảm thấy bụng hơi đau, không thể ngồi yên được.
Dì tư cúi người, xoa bụng Chung Tình, sau đó vui mừng kêu lên: "A, thằng bé đạp này!"
"Vậy sao? Phải không thế? Để tôi sờ một cái nào......"
"Cô thật lưu manh, sờ người Chung Tình làm gì?"
"Không phải cô cũng sờ sao?"
"Tôi sờ bụng, có sờ chỗ khác đâu......"
Mọi người cô một câu tôi một câu, cười đùa rất vui vẻ.
Đại phu nhân cũng vui vẻ ra mặt, nhìn một đám người nháo nhào lên.
Mới nói như vậy, đã có người xuất hiện trong vườn hoa, đứng xa xa, kêu một tiếng: "Đại phu nhân......"
Một đám người cũng yên tĩnh lại.
Đại phu nhân nâng mắt, mang theo một nụ cười trên mặt: "Chuyện gì?"
Người kia quy củ trả lời: "Đại phu nhân...... Là Từ tiên sinh gọi điện thoại tới, nói Thiếu tướng bị thương."
Nụ cười của mọi người đông cứng lại.
Không ai mở miệng nói chuyện.
"Có nghiêm trọng không?"
"Đúng vậy...... Rốt cuộc có chuyện gì không?"
Qua một chút, mới có người bắt đầu hỏi.
Chung Tình ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích, vươn tay xoa bụng của mình, tốc độ tim đập rất nhanh.
Đoàn người đỡ lấy đại phu nhân, vội vội vàng vàng chạy đi nhận điện thoại.
Để lại Chung Tình và cô hầu gái nhỏ của mình, bản thân cô cũng muốn đi xem thử một chút, nghe tin tức của anh, ai ngờ, mới vừa đi hai bước lại cảm thấy bụng đau dử dội, nhất thời cô không đứng vững, té xuống đất.