Anh chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Chuyện những người đàn ông khác có thể làm, anh cũng có thể làm được."
Những tiếng động ồn ào xôn xao trên yến hội như thoáng rời khỏi trần thế chỉ trong chớp mắt.
Dịch Giản và Chung Tình.
Hai người cứ thế đứng giữa đám đông.
Nhìn nhau.
Từ trước đến nay Dịch Giản luôn lạnh nhạt, giờ phút này cũng không có chút bối rối, chỉ trừ ánh mắt vẫn tràn đầy tình nồng ý mật.
Những người chung quanh nhìn vào đều ghen chết.
Loại đàn ông này, tựa thần tiên ung dung tiêu sái, trông vào quả như một người bạc tính ít ham muốn, nhưng sao giờ đây lại tạo cho người khác một cảm giác mãnh liệt khó nói?
Chung Tình nhìn Dịch Giản, ngẩn người.
Khuôn mặt của cô hồng thấu, không nói gì, sóng lòng sôi sục.
Cô cảm thấy được trong lòng bàn tay của mình và Dịch Giản đều thấm một lớp mồ hôi mỏng.
Bách Nhạc Môn, ánh đèn rực rỡ, ca múa mừng thái bình, cái xa hoa kiều diễm này cũng không thể át được tình cảm trong ánh mắt anh, yên lặng nhưng lại khiến người khác không thể hoài nghi sự chói lóa đó.
"Ít nhất......Anh không muốn em phải chịu tí ti uất ức nào...... Ít nhất...... anh muốn những người kia biết được em gả cho anh là đúng."
Ít nhất, cơ thể của anh dù không tốt, nhưng nó cũng không thể trở thành lý do để anh xem nhẹ người anh yêu.
Không phải không làm được, mà là không muốn làm.
Nhưng anh lại vì cô, chuyện gì cũng làm.
Chung Tình cố gắng mở to hai mắt nhìn, lại cảm thấy không thể nhìn rõ thứ gì, cô chỉ biết hai mắt mình nóng lên, rất nóng, theo bản năng liền muốn che giấu, cô bối rối tựa vào người anh, đứng không vững, cô nhẹ giọng nói: "Sao lại dung túng em như vậy? Lấy tính mạng mình ra đùa, anh đúng là đồ điên."
"Chỉ điên vì em."
Giọng anh nhè nhẹ, lại không che giấu chút thâm tình nào truyền vào tai cô.
Trong nhất thời, Chung Tình chỉ có thể ngơ ngác tựa vào bên cạnh anh, không nói nên lời.
Dáng người cô nhỏ, giờ đây đang ôm chặt cánh tay anh, dán mặt lên đó, cảm nhận xúc cảm ấm áp, cô không uống rượu lại như có chút men say.
Hẳn là rượu không say người, người tự say.
Dịch Giản không tránh cũng không động, để tùy cô cứ thế dán lên mình, hai người đứng trong đám đông.
Như một bức tranh hoàn mỹ.