Như một bức tranh hoàn mỹ.
Tạo cho người ta cảm giác thoát tục ngăn cách với thế giới này.
Người đến người đi, cũng nhịn không được mà dừng ánh nhìn lại trên người bọn họ một lúc lâu, nhưng lại không ai tiến tới quấy rầy dù chỉ một lần.
Một đêm đó... Quý tộc danh viện trong thành phố X đều tin tưởng vào một thứ chỉ trong nháy mắt.... thứ ấy là, thiên trường địa cửu.
Đúng vậy.
Từ ngữ tốt đẹp như thế.
Lại được suy diễn từ trên người Dịch Giản và Chung Tình mà ra.
Hai người, đứng ngược sáng, trong Bách Nhạc Môn đều là ánh sáng nhiều màu, xoay tròn chung quanh, lóe lên thật chói mắt.
Chính là bọn họ lại cho người khác nhìn thấy phong thái sáng tỏ mà thâm tình.
Chung Tình cảm thấy thật an bình, từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ có cảm giác an bình đến vậy.
Lông mi đen dày hơi nháy, cô vô thức muốn khép mi lại, im lặng hưởng thụ giờ phút tốt đẹp này.
Chợt dư quang khóe mắt Chung Tình nhìn thấy Ngụy Phong bước vào WC, cô liền chậm rãi đứng lên bên cạnh Dịch Giản.
Dịch Giản cảm thấy bên người trống không, không nhịn được nhíu mi, quay đầu, ngưng mắt nhìn Chung Tình.
Chung Tình bị anh nhìn hơi e lệ, ngoan ngoãn, nhẹ giọng nói với Dịch Giản: "Thiếu tướng, em đi toilet, sẽ về ngay."
Dịch Giản gật đầu, đưa mắt nhìn cô rời đi.
...........................
Hướng đi tới toilet có một con đường nho nhỏ, trên vách tường hai bên, cứ cách một thước là có một ngọn đèn tường tinh xảo, tỏa ra ánh sáng màu da cam u ám, mơ hồ để lộ ra chút lạnh lẽo.
Cả thảy hành lang trái ngược với trái ngược với Bách Nhạc Môn xôn xao đầy tiếng động, nơi này cực kì yên tĩnh, thường có mấy người phụ nữ ăn mặc, trang điểm xinh đẹp và mấy người đàn ông mang giày da đi qua.
Chung Tình đứng trong hành lang, nhưng chưa từng bước vào toilet.
Đợi khoảng 2 phút, Chung Tình mới nhìn thấy Ngụy Phong đã say tới gần như bất tỉnh nhân sự lảo đảo đi ra từ toilet nam.
Tửu lượng của hắn không tốt, sợ là ba ly vừa nãy đã khiến hắn say khướt luôn rồi.
Chung Tình tà tà dựa vào vách tường, dáng vẻ cực kỳ hưu nhàn hòa với phong thái xinh đẹp, chờ Ngụy Phong tới gần.
Ngụy Phong đi tới trước mặt Chung Tình, giờ này hắn đã say tới không phân biệt nỗi Đông Nam Tây Bắc là đâu, càng đừng nói tới biết người trước mặt là ai.