Chung Tình cẩn thận sây tóc cho anh.
Sáng sớm hai người đều lặng im.
Dịch Giản không nhịn được tìm đề tài hỏi: "Mệt sao?"
Chung Tình lắc đầu, trả lời: "Không mệt."
Dịch Giản gật đầu, theo bản năng liền lặng im.
Chung Tình trái lại xấu hổ, liền nhẹ giọng hỏi: "Thích không?"
Thích cái gì?
Dịch Giản nhíu mày.
Khuôn mặt Chung Tình càng lúc càng đỏ, nhẹ giọng nói: "Không có tiền chuẩn bị đồ cưới, cho nên, mới đặc biệt như vậy..."
Dịch Giản giật mình.
Hoá ra, cái cô gọi là đồ cưới, đó là.. Đêm qua, cái kia... Băng hỏa Lưỡng Trọng Thiên?
Tức khắc, thẳng tắp đáp lại một câu: "Thích."
"Quả thật hài lòng?"
Hài lòng, cực kỳ hài lòng.
Dịch Giản đứng lên, nhìn vào mắt cô, tươi cười trêu ghẹo: ""Đương nhiên hài lòng."
Lúc này Chung Tình mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, hài lòng lại tốt.
Xem ra, những lời dì tư nói là đúng.
Đàn ông, đều thích những thứ này.
Chung Tình xấu hổ, không hé răng, nhìn cũng không dám nhìn chiếc giường lớn kia nữa, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, còn có những hình ảnh và quấn quýt triền miên động lòng người tối qua.
Cô, lại có thể, cảm thấy không sao cả.
Ngược lại, còn có phần thích.
Sắc mặt Dịch Giản cũng ửng đỏ, theo bản năng có một ý nghĩ ập tới, vội vàng khống chế đem chính mình lại, nắm tay cô, đi ra ngoài.
Trước hết đi thỉnh an, rồi trở về, tinh tế thưởng thức những món ấy.
Dọc theo đường đi, ngồi ở trong xe, yên tĩnh đến trước cửa phòng đại phu nhân, Từ Ngang xuống xe, vừa muốn mở cửa xe, Dịch Giản lại túm tay Chung Tình thấp giọng hỏi: "Đồ cưới, còn nữa không?"
Chung Tình sửng sốt, hoàn hồn, xấu hổ, vung tay anh, vội vội vàng vàng xuống xe.
Dịch Giản cong môi, theo xuống xe, đi tới cạnh cô, ôm lấy eo cô, tiếp tục cắn chữ nói: "Nương tử, tới thêm nhiều lần, vi phu sẽ thích hơn."
Chung Tình không nói.
Dịch Giản lại mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên anh nở nụ cười như vậy trước mặt người khác.
Tâm tình của anh rất tốt, làm tim Chung Tình cũng nhẹ nhàng hơn...