Anh đứng ở cửa, mơ hồ có thể cảm giác được âm thanh cô gái trong phòng, đang cúi đầu khóc.
Hồi lâu, anh mới xoay người, đi xuống dưới lầu.
Một người đứng ở trong lương đình giữa hồ Cố Viên, yên lặng đứng một đêm, trong phòng ngủ trên lầu, ngọn đèn sáng một đêm.
Anh vẫn luôn nhìn chằm chằm cửa sổ, chưa từng lay động chút nào.
Đáy lòng anh nhịn không được, tự giễu nghĩ, anh đang chờ mong cái gì? Đã nói nặng lời như vậy, cô còn có khả năng thật sự tìm đến anh sao?
Cũng không biết rốt cuộc qua bao lâu, Từ Ngang vội vàng chạy đến, nói tìm được rồi, tìm được ở sông Hoài, được người vớt lên, nhảy sông tự sát......... Hiện tại đang cấp cứu ở trong bệnh viện, không biết có thể cứu sống hay không.........
Con ngươi Dịch Giản đột nhiên co rút chặt, nếu Chung Hân này thật sự chết đi, sợ là cô gái trên lầu kia, một đời một thế này, sẽ triệt triệt để để quyết liệt với anh đi!
“Sao lại thế này?” Anh ngừng hô hấp lại, hỏi từng chữ một.
“Là con hát rạp hát mang thai đứa nhỏ của đại thiếu gia nhà họ Trác, lão thái thái nhà họ Trác nói muốn thu cô ta vào cửa, không thể để cho cốt nhục nhà họ Trác lưu lạc bên ngoài, đại thiếu phu nhân nhà họ Trác không có phản bác, biểu hiện vẫn đều rất im lặng, chỉ là ở hôm nay khi muốn rời đi, đột nhiên ôm đứa nhỏ, ngây người hơn nửa ngày, còn tinh tế dặn rất nhiều chuyện về đứa nhỏ với bà vú, biểu hiện cô ta rất bình tĩnh, chưa bao giờ từng có biểu hiện kích động nào, cho nên, mọi người đều nghĩ đến cô ta tiếp thu sự thật này, ai ngờ hôm nay, lại đột nhiên biến mất không thấy.........”
“Thiếu tướng, muốn để cho thiếu tướng phu nhân đi thăm đại thiếu phu nhân nhà họ Trác không, bác sĩ nói ý thức muốn sống của cô ta rất mỏng manh, nếu cô ta thật sự chết đi như vậy, sợ là đáy lòng của thiếu tướng phu nhân sẽ không chịu nổi, có một số việc, đến hiện tại, dù che giấu như thế nào, cũng không che giấu được......... Không bằng mặc cho số phận đi.........”
Mặc cho số phận sao?
Tình cảm của anh, cho tới nay, đều là từ anh không do trời!
Từ một đêm tuyết ban đầu kia, sau khi gặp mặt với cô, anh liền vẫn tinh tế bày ra hết thảy!
Đến cuối cùng, lại muốn nghe mệnh trời?!
Dịch Giản chua sót nghĩ, đây cũng là mệnh?
Anh và cô, hữu duyên vô phân?
Từ Ngang nhìn thấy biểu tình như vậy của Dịch Giản, đáy lòng hơi hơi tê rần theo, tiếp tục nói: “Thiếu tướng, ngài cũng đừng quá bi quan, nếu là thiếu tướng phu nhân thật sự thích ngài, tuyệt đối sẽ không bởi vì chuyện của đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân nhà họ Trác mà không thích ngài.”