Chung Hân ngược lại đứng ở một bên, cười khanh khách nói: “Thiếu tướng, hiện tại Chung Tình chính là người đang có thai, ngài ôm con bé như vậy, sợ là sẽ đả thương đứa nhỏ.........”
Mặt Chung Tình đỏ lên, cúi đầu, không có đi nhìn Dịch Giản.
Dịch Giản chowjt gật gật đầu, liên tục nói: “Đúng, đúng, đúng.........”
Sau đó lại khẩn trương hề hề vươn tay, sờ sờ bụng của cô, nói: “Con có chuyện gì không? Có tổn thương đến con không? Vừa rồi anh ôm hơi chặt.........”
Vừa nói xong, khí lực của Dịch Giản, cũng trở nên nhẹ nhàng chậm rãi đi, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể cô, thật cẩn thận đặt ở trên đầu gối của mình, sau đó ôn nhu ôm cô, vẻ mặt khẩn trương nhìn cô.
Chung Tình lắc lắc đầu, nói: “Không có......... Bây giờ sao con có cảm giác được?”
“Thật sự?” Dịch Giản vẫn đều nhìn chằm chằm bụng còn bằng phẳng của cô, lúc trước khi cô mang thai, anh bị cô chọc giận bỏ đi, vẫn đều không có trở về, đợi lúc trở về, ai ngờ bụng của cô, lại giống như bơm khí, trở nên lớn như vậy.
Lúc này đây, anh là muốn nhìn đứa nhỏ của cô thật tốt, ở trong bụng cô, trưởng thành lên từng chút như thế nào.
Anh tuyệt đối phải phụng bồi cô.........
...............................................................
Ý nghĩ như vậy, ở trong đầu anh, chỉ thoáng hiện một chút, biểu tình cả người anh, liền dừng lại.
Ánh mắt anh bình tĩnh, vô tình quét đến Từ Ngang, phát hiện từ đầu đến cuối Từ Ngang đều đang đứng ở một bên tức giận!
Lúc này, Dịch Giản mới hồi thần.
Chính mình cao hứng quá sớm, cao hứng rất kích động......... Đều quên hết, vé tàu đêm mai, anh cho Chung Hân, anh không đi dược.........
Mà hiện tại, cô lại có thai, phải rời đi.
Nếu không ở dưới chiến loạn như vậy, đừng nói là đứa nhỏ, cho dù là cô, đều có khả năng khó có thể giữ mệnh!
Tươi cười của Dịch Giản, dần dần ngưng kết lại, một loại bất đắc dĩ bi ai, thổi quét qua cô.
Anh nhìn cô, ánh mắt nhiễm lên một chút bi thương sinh ly tử biệt.
Chung Tình nhìn người đàn ông một giây trước còn kích động, lúc này lại im lặng như vậy, nhịn không được mở miệng, dò hỏi: “Thiếu tướng......... Làm sao vậy?”
Dịch Giản hoàn hồn, lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn cô, thản nhiên quấn quanh vài phần ấm áp, chỉ là sau ấm áp như vậy, che dấu một tầng thê lương.