"Cũng không trách được, từ trước đến nay không phải cô ấy vẫn cho rằng cô ấy sẽ là vợ của Thiếu Tướng sao? Ai ngờ, lại có người đoạt đi vị trí đó!"
"Chẳng qua Chung Tình làm vợ của Thiếu Tướng cũng được, mặc dù cô ấy chỉ là người giúp việc, nhưng tốt xấu vẫn là Lục tiểu thư của nhà họ Chung, xuất thân, tướng mạo, đều không chênh lệch gì so với Hà tiểu thư! Nếu tôi là Thiếu Tướng, tôi cũng sẽ yêu thích Chung tiểu thư đấy!"
"Chúng ta có thích hay không không quan trọng, mọi người không biết sao, Thiếu Tướng thật sự rất thích Chung tiểu thư đó, mỗi Thiếu Tường nhìn Chung tiểu thư đều nở nụ cười......... Chung tiểu thư lợi hại thật đấy, cho dù không nói lời nào thì cũng có thể làm cho Thiếu Tướng hài lòng!"
"Cũng khó nói, nói không chừng Thiếu Tướng chính là yêu thích dung mạo của cô ấy, có khi qua một thời gian sẽ cảm thấy chán đấy!"
"Chị Ngọc Hương, chị làm sao biết Thiếu Tướng yêu thích dung mạo của cô ấy? Mà không phải yêu thích thân thể của cô ấy?"
"Đều không giống nhau sao? Người phụ nữ như cô ta, đầu tiên là ngủ với Tiểu thiếu gia, hiện tại lại ngủ với Thiếu Tướng, cũng không biết dùng thủ đoạn gì, nói không chừng sau này sẽ ngủ với toàn bộ thủ hạ của Thiếu Tướng đó!"
"Nếu như vậy, Thiếu Tướng sao có thể lấy Chung tiểu thư chứ?"
"Chính là để cô ấy vui vẻ mà thôi......... Tôi nghĩ, sau khi Thiếu Tướng không còn cảm thấy hứng thú nữa, nhất định sẽ không cần cô ta nữa, huống chi, gương mặt của cô ta lại xinh đẹp, Thiếu Tướng cưới về, khi mang ra ngoài cũng có chút mặt mũi......... Chẳng qua, tôi không thể không thừa nhận một điều, người phụ nữ kia cũng có một chút thủ đoạn lợi hại!" Ngọc Hương trào phúng nói.
"Nói cũng đúng......... Nghe nói trước kia cô ta mang thai em bé của Tiểu thiếu gia, người phụ nữ này......... Cũng thật bẩn quá đi!"
"Hóa ra mọi chuyện là như thế, hại tôi mắc công ao ước được như cô ta, hiện tại tôi bắt đầu xem thường cô ta rồi!"
"Thật quá buồn nôn!"
.............................................
Giọng nói của người giúp việc liên tiếp vang lên, xuyên qua từng tầng tầng lớp thân cây, mỗi câu nói đều rơi vào trong tai của Dịch Giản và Chung Tình không sót một chữ.
Sắc mặt Chung Tình trở nên trắng xám, cô cúi thấp đầu, nghiêng mặt nhìn sang nơi khác. Thật ra, cô đã sớm nghĩ đến là sẽ xảy ra chuyện như vậy, chính vì thế, cô mới muốn rời khỏi nơi này.