"Có lẽ sẽ rất lâu, nhưng mà, thiếu tướng... Anh nguyện ý chờ tôi không?"
Chung Tình cũng không biết rốt cuộc mình đang nói những gì, cô chỉ nghe thấy giọng của mình, dễ nghe dịu dàng mà nhu hoãn như vậy, như một trận gió nhẹ, thổi qua lòng người.
Đáy lòng cô, đang âm thầm khen ngợi mình, cô thật sự là rất có bản lĩnh, lại có thể có thể nói ra nhiều lời như vậy với thiếu tướng!
Ánh mắt Dịch Giản dần dần trở nên nóng rực.
Anh nhìn mắt cô, không phân biệt rõ nói lời lúc này của cô, đến cùng là thật, hay là giả.
Nếu thật sự cô chỉ đang diễn, vì muốn lợi dụng anh, vậy sao cô có thể nói ra lời chân thực như vậy?
Toàn thân Dịch Giản đều có chút không kiềm được, hồn phách như muốn theo cô bay đi.
Anh rất yêu cô, là thật yêu cô, yêu rất sâu sắc, yêu cực kỳ nồng đậm, yêu tới mức không muốn để tình yêu của anh dính lấy chút vết nhơ nào, yêu... Cô nói cái gì, làm cái gì, anh đều có thể tin là thật, đều để ý.
Chung Tình nhắm chặt mắt, lúc cô mở mắt ra, nhìn thấy Dịch Giản đang thất thần, cô nghĩ, cô thành công rồi!
Lập tức, mặt cô đỏ lên, lấy đoạn thoại cuối cùng của mình ra nói: "Nếu, anh muốn hỏi cảm giác lúc này của em dành cho anh là gì? Thì đó chính là, em có chút để ý anh."
Dịch Giản vừa nghe thể loại câu cú quen thuộc này xong, liền hoàn hồn, anh từng mua mấy cái câu thoại này, vừa lúc cũng xem qua lời này trong đó.
Lòng anh nói không nên lời không biết gờ mình nên cười hay khóc, vừa rồi, lại có thể dễ dàng trầm luân như thế.
Anh nhìn cô, chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào sợi tóc cô, vẫn luôn im lặng, rốt cuộc giờ phút này anh cũng mở miệng.
"Thật sao?"
Giọng anh thật rất dễ nghe, nghe nhiều như vậy, mà cô chưa từng thấy ngán.
Đương nhiên Chung Tình phải gật gật đầu, biên độ rất lớn, như sợ anh không tin vậy nhấn từng chữ một: "Vâng, thiếu tướng!"