Thủ đoạn làm người ta sẩy thai như thế này, nào ai có thể hoài nghi tới cô ta?
Huống chi, nhóm vợ bé này ai cũng nghĩ rằng Hà An Viện thật sự vui vẻ yêu mến mình, tặng quà cho mình, ai nghĩ tới cô ta lại coi mấy người bọn họ như sát thủ giết người gián tiếp để lợi dụng.
Chung Tình đứng đó, sắc mặt cô trở nên trắng xám, thân thể cũng không thể ức chế mà run rẩy.
Cô chỉ cảm thấy không khí chung quanh như ngừng lưu động.
Toàn thân cô không rét mà run.
Ngàn tính vạn nghĩ, cho dù cô thật sự rất thông minh, nhưng cũng không ngờ tới kết cục lại thành như vậy.
Con của cô...cứ thế mà mất đi.
Không phải là do ý trời, mà là bị hãm hại!
Cô muốn khóc, nhưng lại không khóc được, muốn cười, lại cười không nổi, giống như những gì cô vừa nghe hết từ đầu tới cuối là một giấc mộng hoảng hốt.
Đáy lòng cô, bị một loại cảm xúc đậm đặc bao phủ.
Chèn ép thần kinh cô liên tục đau đớn.
Hà An Viện...... Hại chết của cô con thật sao?
Đứa nhỏ cô hoài thai mười tháng sao?
Cô nhắm mắt lại thật chặc, ngón tay bấm vào thật chặc, trong nháy mắt đó, trong cô nổi lên ý hận mãnh liệt cô muốn vào phòng nghiền người phụ nữ kia thành tro!
Từ trước đến nay cô chưa từng là kẻ thiện lương, lúc còn ở nhà họ Chung, đã là người như vậy.
Trước giờ không cho phép người khác thương tổn tới mình dù chỉ một cong lông tơ kẽ tóc nào.
Cánh môi cô nhẹ giật, theo bản năng cô lùi về sau hai bước liên tục, sau đó lặng lẽ nhẹ nhàng đi xuống lầu, có con sen nhìn thấy cô, vội vàng đi lên phía trước, "Cô Chung... "
Nhưng Chung Tình chỉ cười cười lạnh lùng, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
Cô muốn trở về Cố Viên, nhưng đi được nửa đường, lại đột nhiên ngừng lại.
Hà An Viện, cô ả mong mỏi cô đi, vậy cô cứ cố ý, giờ cô sẽ không đi nữa!
Hà An Viện hi vọng cô rời khỏi thiếu tướng, vậy giờ này khắc này, cô sẽ cố tình không chịu rời khỏi!
Những gì Hà An Viện mơ tưởng, Chung Tình cô đều sẽ đòi lại hết!
Hà An Viện muốn khiến Chung Tình cho cô đau xót, vậy Chung Tình cô phải trả lại cô ta từng thứ từng thứ một, thậm chí..... còn phải làm cho cô ta đau khổ tột cùng!
Lòng của cô đau đớn vô cùng, thật thấy không thể thở nổi, đêm hôm đó, thiếu tướng nói cho cô, anh tự mình buông bỏ đứa con của họ, cô khóc cũng đã khóc, khổi sở cũng khổ sở rồi.
Đáy lòng cô, vẫn luông đè nặng âm ỉ, như thể con cô chưa từng rời xa cô.