Thật ra thì, vào giờ phút này, người có thể hiểu được cảm giác của Chung Tình cũng chỉ có thể là Dịch Giản.
Anh mấy ngày trước cũng là như vậy, sợ cô yêu Trác Nhiên, sợ cô thật sự sẽ từ bỏ mình......
Dịch Giản nghĩ, trêu một lúc cũng đủ rồi, liền vươn tay, muôn ôm cô, cẩn thận giải thích cho cô, ai ngờ, cô lại ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn anh một hồi.
Dịch Giản cho rằng cô có lời muốn nói, liền dừng lại, ai ngờ cô lại dùng đôi mắt say lờ đờ mông lung nhìn anh một chút, tới một câu: "Anh thật là xinh đẹp......"
Dịch Giản cau mày, gương mặt tuấn mỹ phi phàm tối một nửa.
Chung Tình ngây ngô cười cười, sau đó dí sát, cẩn thận nhìn một chút, lại nói tiếp: "Sao dáng dấp anh lại quen thuộc như vậy? Rất giống với tên kia ở nhà chúng tôi? Anh, không phải là...... con riêng ở ngoài đấy chứ?"
Dịch Giản nội thương, dung nhan xa hoa hoàn toàn tối đen!
Tất nhiên Chung Tình đã uống say, coi như Dịch Giản có giải thích cho cô đến đâu, cô cũng nghe không được chữ nào...... Nhất thời Dịch Giản cúi người, chậm rãi bế cô lên, đi tới bên giường.
Chung Tình lại khéo léo ôm cổ của anh, một đôi mắt to vẫn nhìn thẳng anh, giống như đang nghiên cứu cái gì, nghiên cứu một chút, cô cười khanh khách: "Tôi biết anh là ai rồi...... anh chính là Dịch Giản, có phải không? Anh đùa tôi làm gì, còn biến thành dáng vẻ của phụ nữ như vậy......"
Sau khi nói xong, cô liền vươn tay, chọt mặt anh, nhưng chọt hai cái mà vẫn không trúng.
Ở trong mắt Chung Tình, nơi đó chính là khuôn mặt của Dịch Giản, cô lại chọt lần nữa, vẫn thất bại.
Cô trừng mắt, kéo tay áo Dịch Giản, nghiêng đầu nhìn anh: "Này, có chuyện gì vậy? Sao anh lại có ba mặt?"