Dịch Giản nhìn nơi khác, không biết nghĩ cái gì, đang lúc Chung Tình nghĩ mình sắp không thể ngồi được nữa, muốn mượn cớ né tránh, Dịch Giản lại nói: “Chung Tình...... Tôi gọi điện cho chị hai của em rồi, ngày mai cô ấy sẽ tới với em.”
Chung Tình trợn to hai mắt, nhìn Dịch Giản, lòng loạn vô cùng, anh không tức giận sao?
Dịch Giản quay đầu, nhìn cô, anh vươn tay, xoa tóc của cô, nhẹ giọng nói: “Buổi sáng là do tôi quá kích động, nói chuyện quá khó nghe, em đừng để trong lòng.”
Chung Tình không nói ra lời.
Anh...... Đây là đang xin lỗi cô sao?
“Sau này tôi sẽ không như vậy nữa.”
Chung Tình lập tức phản ứng, cô nhanh chóng lắc đầu: “Thiếu tướng...... Là tôi không đúng......”
Dịch Giản nhếch môi, nhìn cô hồi lâu, sau đó mới thản nhiên nói: “Em không đúng chỗ nào?”
Chung Tình sửng sốt một chút, lại không thể trả lời được rồi.
Thật ra thì, cho tới bây giờ, cô cũng không biết mình đã sai ở đâu.
Cả người có chút co quắp rồi.
Dịch Giản nhìn cô như vậy, trong lúc bất chợt mềm lòng, bình tĩnh nhìn cô một hồi, mới chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng xoa mặt cô, trong mắt đều là nhu tình, tràn đầy thương yêu.
Anh nhìn cô, giống như muốn nhìn sâu vào trong mắt của cô.
Anh nhẹ nhàng nói: “Thật ra thì, tôi chỉ sợ em cảm thấy uất ức.”
Chung Tình hơi kinh ngạc.
Cô có chút ngạc nhiên nhìn Dịch Giản.
“Uất ức?”
“Ừ......” Dịch Giản thản nhiên đáp lại một tiếp, ánh mắt có chút vẻ đau lòng, khẽ nói: “Người phụ nữ của tôi, không nên uất ức.”
“Chung Tình...... Em chỉ cần làm chính em cho tốt, đừng ép bản thân.”
Chung Tình ngơ ngẩn.bạn nào muốn đọc trước chương liên hệ:
Màn đêm yên tĩnh, tiếng đồng hồ vang tích tắc bên tai.
Lời của anh, truyền vào lòng cô từng chút một.
Anh nói, anh tức giận, là bởi vì thấy cô tự làm khó mình, chính anh cũng không muốn làm khó cô, sao cô lại như thế?
Anh nói, anh sẽ tức giận, là bởi vì cô luôn quá miễn cưỡng với bản thân, chính anh cũng không nỡ ép cô, cô tại sao có thể tự tiện ép mình?
Anh nói......
Chung Tình nghe lời như vậy, lòng lại xao động.