Thật ra, Dịch Giản cũng không biết có phải cô đang giả bộ hồ đồ hay không.
Ánh mắt Trác Nhiên nhìn cô nóng bỏng như vậy, người ngoài đều có thể nhìn thấy, ngoại trừ Chung Hân đang ngây ngốc trong tình yêu kia, lẽ nào cô ấy không có bất kỳ cảm giác nào sao?
Hắn yêu quá tha thiết.
Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, ánh mắt sâu xa như vậy, trong đó cất giấu tình yêu nồng đậm cỡ nào.
Đặc biệt là cái tên Trác Nhiên kia.
Cô đã quá ỷ lại Trác Nhiên.
Dịch Giản đưa tay ra, chậm rãi lau nước mắt cho cô, nhìn cô nhẹ giọng hỏi: "Em thật sự không biết sao?"
Chung Tình lắc đầu, cô không hề biết cái gì cả: "Em không biết."
Dịch Giản nhìn ánh mắt của cô, trong suốt mà mờ mịt, hoàn toàn không có phát hiện ra tình cảm của Trác Nhiên, không có phát hiện hắn thích cô, xem ra tất cả những chuyện này......... Trác Nhiên cất giấu cũng thật kĩ.
Nếu như cô biết hắn ta yêu cô tha thiết như vậy, cô sẽ như thế nào?
Dịch Giản mím môi, thật sự muốn mở miệng giải thích cho Chung Tình, nhưng hắn lại nuốt xuống những lời nói này vào lòng.
Không biết vẫn là tốt nhất.
Một người là chị Hai mà cô yêu nhất, một người là anh rể của cô.
Nếu như cô muốn làm bộ không biết, thì cứ để như vậy đi.
Nếu như cô thật sự không muốn biết, mà hắn lại muốn nói ra, không biết sự tình sẽ phát triển đến mức độ nào nữa.
Dịch Giản nhìn vào mắt của cô, không hề có một chút thần thái nào, đã bị nước mắt nhấn chìm, hắn thở dài một cái, cúi đầu, chậm rãi hôn lên giọt nước mắt của cô.
Hắn nhẹ nhàng dụ dỗ: "Được rồi, đừng khóc, đều là anh không đúng."
Chung Tình không lên tiếng, chỉ không ngừng nấc cục, muốn ngừng rơi ước mắt, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết tại sao, nước mắt cứ không ngừng rơi xuống.
Dịch Giản mím môi, chậm rãi hôn lên đôi mắt của cô, nụ hôn đó vô cùng thâm tình.
Hắn có chút ước ao được giống như Trác Nhiên.
Cách Trác Nhiên đối xử với Chung Tình thật đặc biệt, chỉ cần chọn một vị trí thích hợp, là có thể vĩnh viễn đi vào trái tim của cô.
Thế nhưng người phụ nữa này là của hắn, hắn không thích có bất cứ người nào đi vào trong trái tim cô.
Thế nhưng, cũng thật bất đắc dĩ.
Dịch Giản hôn lên ngón tay, rồi bắt đầu không thành thật hôn về phía cổ áo cô, chầm chậm mở ra từng nút buộc, hắn nuốt nước bọt, trong phút chốc, nhu tình chầm chậm tản ra.