Anh, không cố ý.
Chẳng qua... chỉ bị chọc giận mà thôi.
Cô bị anh ôm vào lòng, không dám nhúc nhích, vô cũng không dám ngước lên nhìn, cả đời cô, chưa từng sợ thứ gì, chỉ sợ mỗi cái chết...
Tiếng khóc của cô đã dừng hẳn, không biết là do cô đã hết sợ thật, hay đang cố để buộc mình phải ngừng sợ, cô đứng lên, chậm rãi lùi lại hai bước, không nhìn anh, chỉ cúi đầu.
Dịch Giản nhìn Chung Tình đang trốn tránh mình, nhìn một lúc, ánh mắt mang theo chút vẻ bất lực.
Từ trong lòng, anh cũng đang thầm trách lấy chính mình... Biết rõ cái chết là thứ cô sợ nhất, nhưng trong cơn giận, anh còn dùng cái chết để doạ cô?
Dịch Giản hơi nhíu mày, đáy mắt như bị vẻ đau đớn lấp đầy.
Chung Tình ngây người hồi lâu mới phục hồi tinh thần, nhận ra hiện tại mình đã an toàn, cũng không biết lấy dũng khí đến từ nơi nào, từng giây từng phút, cô không hề muốn đứng trước mặt thiếu tướng.
Người đàn ông này quá đáng sợ.
Anh ta hệt như ma quỷ, vẻ mặt không chút biểu cảm, tuy nhiên có thể tuỳ thời tuỳ khắc mà đùa giỡn với sinh mạng của cô!
Môi cô hơi run rẩy, cô không dám nhìn người đàn ông dịu dàng, nhưng hết lần này tới lần khác lại mang thứ sát khí nặng nề ấy.
Hiện tại cô đã khôi phục lại bản thân, là Chung Tình của lúc trước, hô hấp của cô dần ổn định hơn, cô nhớ tới vẻ chật vật cùng cực khi nãy của mình, vẻ mặt dần có phần lúng túng.
Khẽ ngẩng đầu lên, lén nhìn thiếu tướng, lại cúi đầu theo quy củ, nhỏ giọng nói với Dịch Giản: "Thiếu tướng... Không còn sớm nữa, Chung Tình phải đi rồi!"
Dịch Giản nhìn cô, không nói gì.
Trái lại, anh tiến lên hai bước, vươn tay muốn chạm vào da thịt của cô, không ngờ, cô lại nhanh chóng tránh ra theo bản năng.
Động tác của cô rất dứt khoát.
Tay của anh, dừng trong không trung.
Khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ không tỳ vết dần có vẻ lạnh lùng.
Cuối cùng, anh vẫn chậm rãi hạ tay xuống.