“Chuyện gì? Cô muốn biết sao?” Chung Hân ngốc lăng trở về một câu, sau đó mới thì thào nói: “Trác Nhiên......... Anh ta có người ở bên ngoài.........”
Chung Hân kéo cánh môi tái nhợt, cố chấp tự mình nhịn xuống đau xót nơi đáy lòng, mở miệng, nhẹ than một câu, lại đánh nát yên tĩnh vững vàng nguyên một phòng.
“Chị hai......... chị nói cái gì?”
Ánh mắt Chung Tình, có chút hốt hoảng, ngón tay thon dài mảnh khảnh của cô, dời đi từng tấc từ bên người Chung Hân, đáy mắt mang theo vài phần cô đơn, nhìn Chung Hân, một bộ dáng không thể tin nổi.
Độ ấm trong phòng, ở dưới mùa hè nóng bức như vậy, không tính là mát mẻ, thậm chí còn có vài phần oi bức, nhưng Chung Tình lại cảm thấy, chính mình như là đặt mình bên trong giá lạnh đóng băng, máu cao thấp toàn thân, đều bị đông lạnh đóng băng.
Cô lạnh đến toàn thân run lên, không thể di động.
Cô lạnh......... đến mức cảm thấy đầu óc của cô, có chút lung la lung lay, vô cùng chậm lụt.
Chung Hân không có nói chuyện, hai mắt vô thần nhìn đồng hồ quả lắc trên vách tường, tí tách chảy qua năm tháng vô tình.
Cô mờ mịt nghĩ tới một câu, hoang tàn như bụi.
Đúng là vẫn còn, cái gì cũng phải trôi theo gió.........
Chung Tình nhìn Chung Hân như vậy, chỉ cảm thấy ý lạnh trên người bộc phát nồng đậm hơn, trong thế giới của cô, một chút khí ấm duy nhất kia, cũng bị thế giới vô tình này, không lưu tình chút nào rút đi rồi.
Cô nở nụ cười, để cho chính mình giả bộ ra bộ dáng không tin, giả bộ ra bộ dáng không có bị đả kích, nhìn Chung Hân, cố gắng làm ra bộ dáng xinh đẹp đáng yêu, vươn tay, chậm rãi cắn cắn ngón tay, mới mở miệng, thanh âm trong vẳt, rất là hoạt bát sinh khí: “Chị hai, chị đang trêu đùa em sao? Vui đùa này, tuyệt không buồn cười.........”
Chung Hân nhìn Chung Tình như vậy, đáy lòng của cô không phải không đau, nhưng ai sẽ đau cho cô đây? Tốt nhất, cô vẫn là nhẹ nhàng cười lạnh ra tiếng, sau một lúc lâu, mới hữu khí vô lực nói: “Chung Tình......... Tôi là nghiêm túc, không có nói giỡn với cô, Trác Nhiên có người bên ngoài, người kia, còn mang thai đứa nhỏ của Trác Nhiên......... Có lẽ, muốn qua cửa gả cho Trác Nhiên làm nhị di thái thái.........”
Trên dung nhan miễn cưỡng cười vui của Chung Tình trong nháy mắt dừng lại, tròng mắt còn lưu lại ánh sáng sáng rọi như vậy, giống như ngọc đen lưu ly, cũng bởi vì nụ cười vừa rồi, mang theo một tầng ánh sáng thanh thanh lạnh lẽo.