Cô không phải người không có nhân tính.
Đứa trẻ lớn lên từng chút một trong bụng cô, nuôi lớn như vây, dưỡng thai tới khi có thể chào đời nhìn thế nhân, lại rời đi mất.
Cô đã từng lợi dụng đứa bé của mình, muốn nhờ nó để tiếp tục sống ở nhà họ Dịch, nhưng mà trong tận đáy lòng, cô chưa từng quên lãng con của mình!
Trong tích tắc đấy, Chung Tình cảm thấy đáy lòng mình rối một nùi.
Cô rất thông minh, trong nháy mắt, liền biết nhà họ Dịch này, hiện tại là thiên hạ của ai, cũng biết, mình nên làm thế nào mới thật sự khiến Hà An Viện đau nát lòng.
Nghĩ tới đây, liền đứng lại không tới Cố Viên nữa, mà xoay người lại, đi ra phía ngoài nhà họ Dịch.
===============================================================
"Từ Ngang, Từ Ngang —— —— "
Giọng Dịch Giản đột ngột vang lên, làm Từ Ngang hoảng sợ, anh vội vã chạy tới lầu trên.
Từ Ngang vô cùng căng thẳng đẩy cửa căn phòng Chung Tình ở ra, nhìn thấy mỗi mình Dịch Giản đang nắm một bộ sườn xám trong tay, ngón tay dùng lực tới trắng xanh, cho rằng bệnh suyễn của anh tái phát, theo bản năng xoay người, định đi lấy thuốc.
Dịch Giản lại cất tiếng đột ngột, cắt ngang động tác của Từ Ngang.
"Phái người, chặn hết tất cả các cửa khẩu, nhất là xe lửa...... Ca-nô."
"Thiếu tướng?" Từ Ngang kinh ngạc hô một câu.
"Dựa theo lời tôi nói mà làm, dù thế nào cũng phải đưa cô ấy về!"
"Vâng!"
............
Trong phòng yên tĩnh như cũ.
Dịch Giản cầm quần áo đưa tới bên môi, hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Thật ra không thích cũng không sao cả, em cũng đâu ghét tôi như vậy, có phải không?
Nếu vậy, tôi sẽ giữ em lại cạnh tôi, bảo vệ em, chăm sóc em, sẽ có một ngày, em thật lòng thích tôi.
Cho dù em không thể nào thương tôi, vậy cũng không sao.... Chỉ cần được ở bên em, vậy là tốt rồi.
Nhưng mà, thời gian trôi qua từng phút một, Dịch Giản đều kiên nhẫn ở Cố Viên chờ đợi, chỉ là mỗi một lần, tin tức Từ Ngang mang về tới đều là không tìm thấy Chung Tình.
Tính tình Dịch Giản có bình tĩnh lạnh nhạt thế nào, thì giờ cũng bắt đầu thấy sốt ruột.
Chẳng lẽ, cô không bỏ đi?
Mà vẫn đang trốn tránh đâu đó trong thành phố X?
Chỉ là, tiếp tục trốn tránh, liệu Hà An Viện có yên tâm không?
Hoặc có thể nói là.... Hà An Viện ép cô...
Càng nghĩ Dịch Giản càng không thể nào bình tĩnh tiếp nữa.