Chắc hẳn... Thế giới này tình người ấm lạnh, đó là như vậy.
Nhưng mà, cô cũng chỉ có thể giả vờ theo.
Qua lại vài lời, cuối cùng mọi thứ cũng xong.
Lúc này mới bày cơm.
Người trong nhà ngồi vây quanh bàn lớn ăn cơm.
Mọi người ăn cơm đều rất quy củ, cũng không ai gắp đồ ăn cho nhau, ăn uống cực kỳ đẹp mắt, có nhiều nha hoàn tới lui hầu hạ, mà mà trước kia Chung Tình đã ăn cơm cùng không ít thứ người, nên không hề cảm thấy xấu hổ.
Hà An Viện cũng ở đây, hốc mắt cô ta hồng hồng, sợ là khóc một đêm.
Hiện tại Dịch Giản cũng chưa từng liếc mắt nhìn cô ta một cái, vẫn như đang tức giận, đáy lòng mơ hồ thấp thỏm.
Đương nhiên đại phu nhân phải giúp Hà An Viện nói chuyện, được nủa bữa cơm, bà ta cười nói: "Chung Tình... Hôm qua lúc trời tối, Tiểu Viện đã có lỗi lớn, tôi đã trách phạt con bé, là do nó uống rượu quá nhiều, mới có thể làm ra chuyện không dễ nhìn như thế.
Đại phu nhân dã ra mặt nói chuyện thay Hà An Viện, Chung Tình cũng không thể công khai khước từ, sắc mặt cô không đổi, lại cười lạnh trong lòng: "Đại phu nhân, sao lại nói vậy, tất nhiên tôi k để trong lòng rồi."
Hà An Viện nghe thế lập tức bưng ly rượu trước mặt nói với Chung Tình: "Cô Chung không so đo là tốt."
Chung Tình bưng chén rượu lên, vừa muốn uống, Dịch Giản lại ngăn cản cô, ghé vào tai cô thấp giọng nói: "Uống ít chút."
"Thiếu tướng thật thương đệ muội quá." Dì tư phất phất khăn tay, vẻ mặt hâm mộ reo lên.
Một phòng người cũng cười lên trong nháy mắt.
Chuyện tình Hà An Viện cứ nhẹ như vậy phất phới bị bỏ qua.
Thiếu tướng cũng không tỏ thái độ có tha thứ cho Hà An Viện hay không.
Hà An Viện chỉ có thể giương mắt lên, hung dữ giẫm đạp dì tư, cô ta cố ý làm hỏng chuyện tốt của mình! Cố tình chọn kẽ hở này dời đề tài đi!
Tất nhiên là dì tư biết Hà An Viện đang nghiến răng nghiến lợi với mình, cô cong, cười đến cực kì vui vẻ.... Rõ ràng Chung Tình là không tha thứ Hà An Viện, cô ả lại cô để đại thái thái ra nói chuyện, cố tình buộc thiếu tướng buông miệng, tất nhiên cô đây sẽ theo phe Chung Tình... Ai nặng ai nhẹ, dì tư cô cũng không phải kẻ ngốc.