Thời điểm kia, mẹ anh cũng bất quá vừa mới qua đời, anh thiếu chút nữa bị vợ cả của cha mình dìm lồng heo chết đuối, nếu là không có đại ca Dịch Phong đứng ra nói chuyện, sợ là lúc đó, anh cũng sẽ không trở thành nhị thiếu gia Dịch gia.
Lúc ấy......... Anh do di truyền từ mẹ mình, thân thể không tốt, còn nhỏ thể trạng yếu, thường xuyên mắc bệnh, rất nhiều người thấy anh không tốt.
Bất quá, anh được đại ca xem như anh em ruột thịt, cho nên rất nhiều người đều tất cung tất kính với anh.
Thời điêm lễ hội, anh là ham chơi, từ Dịch gia một thân một mình chạy đi chơi, lạc đường.
Mùa đông, tuyết rất dày.
Trời lạnh, trên người không có tiền, tất nhiên là chịu lạnh, rồi mắc bệnh.
Thiếu chút nữa chết ở trong băng thiên tuyết địa kia.
Nhưng, sau đó, liền gặp được kỳ tích.
Đúng vậy.
Kỳ tích.
Là trong cả đời này của anh, trong trí nhớ anh sáng rõ nhất một đoạn thời gian.
Lúc ấy, trước mắt anh, trừ bỏ trắng xanh, vẫn là trắng xanh, cảm thấy chính mình thật sự phải chết ở trong này, hốt hoảng, đều đã thấy được gương mặt ưu mỹ của mẹ mình, hướng mình mỉm cười, gọi tên của mình.
Cho dù là giả.
Nhưng mà, mắc bệnh, tinh thần rã rời, lại thấy được một chút thân ảnh đỏ rực quét xuống.
Mặc chiếc váy dài giống như tiểu công chúa.
Ở trong băng thiên tuyết địa, vẫn chạy.
Như là có người đang theo dõi cô, cô chạy trốn rất nhanh, rất nhanh, rất nhanh, anh không nhìn rõ nét mặt, chỉ là cảm thấy đó chính là một đứa trẻ.
Mà anh, khi đó, đã lớn lên trở thành một thiếu niên.
Anh theo dáng vẻ cô chạy trốn, thấy được một loại tư thái, tên gọi là “Tiểu dã thú”.
Cô ở ra sức, liều mạng trốn, đó là một loại ý thức muốn sống.
Cô cực kỳ thông minh, rất biết trốn tránh, dưới sự truy đuổi của nhiều người, cô đều có thể xảo diệu né tránh.
Nhưng, đúng là vẫn còn một đứa nhỏ, thời điểm thể lực mất dần đi, cô vẫn bị người ta nhìn thấy, hô muốn đánh chết cô.
Cô hướng về phía anh chạy tới, tứ phía đều là tuyết, căn bản không thể trốn.
Xa xa có người càng đến càng gần, thân thể anh bắt đầu run run, bởi vì sợ hãi, mà run run.