Đại phu nhân nhíu mày một cái, cảm thấy người con gái này, đẹp đẹp đến kinh người, ngược lại đần vô cùng, vừa vào nhà, đầu tiên là nói tiểu thiếu gia chết rồi bị đánh bây giờ lại diễn kịch như vậy.
"Là thế này phải không? Biểu đệ rất thích cô, nhưng năm lần bảy lượt cô lại không chấp nhận, có phải biểu đệ lại khi dễ ngươi, nên cô bỏ độc hại chết?" Hà AN Viện ngồi ở một bên, câu môi, lạnh lùng cười nói.
Đại phu nhân nghe được lời như vậy, những nghi ngờ lại tăng thêm, nhìn Chung Tình, ánh mắt lạnh đáng sợ.
Chung Tình không nhịn được rùng mình một cái, cô nói câu thứ nhất là chọc cho đại phu nhân đánh mình, mới vừa rồi cũng là cố ý làm như vậy, chính để cho đại phu nhân cảm giác mình đầu không đủ để tính tới.
Nhưng Hà An Viện hết lần này tới lần khác quấy rối, cô không biết mình rốt cuộc đắc tội cô ta ở đâu, chọc cho cô ta đối phó mình như vậy.
Cũng may Chung Tình đủ thông minh, rất nhanh liền đổi ý khác, vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe được màn cửa bị vén lên, đi tới Dịch Giản với gương mặt lạnh lùng.
Anh ta vừa xuất hiện, các dì cùng tiểu thư liền đỏ mặt, ánh mắt không nhúc nhích chăm chú vào trên người của anh.
Mà anh ta, giống như là những người đó cũng không tồn tại, nhàn nhạt ngồi ở bên cạnh chỗ ngồi của đại phu nhân, thần thái yên lặng nho nhã, cũng không muốn mở miệng nói chuyện.
Đôi mắt giống như quét qua người Chung Tình, lúc này mới dựa vào ghế, vươn tay xoa lấy trán, nhắm mắt lại, giống như miễn cưỡng ngồi ở đây.
Chung Tình mới đầu khẩn trương, ngay sau đó, cô liền cảm giác mình đỏ mặt nhịp tim lại mạnh lên, triệu chứngđó cứ mỗi khi gặp Thiếu tướng lại tới.
Cô cúi đầu, cố gắng trấn tĩnh trở lại, nói với đại phu nhân: "Thưa đại phu nhân, tôi không dám, tôi cùng tiểu thiếu gia không thù không oán, hơn nữa tôi giết tiểu thiếu gia, đối với tôi cũng không có lợi, hơn nữa sẽ không tới tìm đại phu nhân, tôi nhất định sẽ chạy trốn... Một chút ích lợi tôi cũng không có…”