Nhưng, tươi cười của anh ta còn chưa có rơi xuống, lại cảm thấy ót của mình, có thứ lạnh như băng hung ác chống đỡ.
Từ sau lưng Trác Nhiên, bốc lên một loại tên là “Sợ hãi”.
Không có ai, đối mặt với vũ khí lạnh như băng như vậy mà không khủng hoảng.
Tươi cười của anh ta, chậm rãi ngưng kết.
Đôi mắt, mang theo vài phần hỗn độn, nhìn người đàn ông trước mặt vẫn im lặng như nước.
Tay anh ta, nắm súng, gắt gao nhắm ngay anh cái trán của anh.
Làm cho người ta nắm không ra, rốt cuộc anh ta muốn làm cái gì.
Âm thanh súng lên đạn, truyền ra.
Cạch.
Như là tiếng cắt la đến từ sâu nhất trong địa ngục!
Chung Hân biết Trác Nhiên bị thiếu tướng đánh, cô có nghe được âm thanh người ngã trên mặt đất, đổi lại trước đây, cô đã sớm đau lòng vạn phần xông lên, gắt gao bảo vệ Trác Nhiên, nhưng giờ này khắc này, cô lại không có chút hành động nào.
Khóe mắt của cô, tràn ra một giọt một giọt lệ, mờ mịt đưa lưng về phía hết thảy này.
Cô vẫn luôn cảm thấy, đến hiện tại, vẫn là một giấc mộng, có lẽ mình chỉ cần đi ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại, hết thảy đều là tốt đẹp trước sau như một.
Cô đi đến cửa hậu đường, vươn tay, nhẹ nhàng đỡ vách tường, toàn thân trừ bỏ bởi vì tình yêu này, tạo ra cho chính mình vui vẻ, lưu lại nhiều hơn nữa chính là thất kinh không đếm được, nói không rõ.
Có gió thổi đến, ánh mặt trời khúc xạ bóng người, bị gió thổi có chút lắc lư, mang theo một cỗ cảm giác sóng lớn mãnh liệt.
Thật là sóng lớn mãnh liệt.
Chung Hân phân không rõ rốt cuộc đáy lòng mình là hận hay là oán......... Cho dù là bất đắc dĩ, cũng sẽ cảm thấy tức giận giống như bị người lừa gạt!
Cô nghe được thiếu tướng ở sau thân thể cô, nói với Trác Nhiên: “Trác thiếu gia, anh nói, chuyện này phải xử lý thế nào?”
Chung Hân vốn tính bước rời đi, nhưng nghe được lời nói của Dịch Giản, cô lại đột nhiên đứng lại ở cửa, dựng thẳng lỗ tai muốn nghe một chút đáp án anh ta sẽ cho cô.
Không khí trong phòng có chút ngưng trệ, chỉ có hô hấp, đang lan tràn vô tận, Trác Nhiên nhìn Dịch Giản trước mặt, phát hiện đáy mắt anh, mang theo ý tứ hàm xúc thâm trầm nào đó, làm cho toàn thân anh không rét mà run.
Trác Nhiên gắt gao mím môi, chậm chạp chưa từng nói chuyện, chỉ bình tĩnh nhìn họng súng tối đen trước mặt, cũng không biết vì sao, sợ hãi chậm rãi tiêu tán.
Anh lại quay đầu, nhìn Chung Hân đứng cách đó không xa, tầm mắt hoảng hốt một trận, hồi lâu, mới nói: “Chung Hân......... Chuyện này là anh không đúng......... Về sau, anh sẽ sống qua ngày thật tốt với em, không bao giờ đi tìm người phụ nữ kia nữa.”