Bọn họ đi đến nhà họ Bạc.
Một số người luống cuống tay chân vây quanh Dương Đình, cũng may Tần Diệp là bác sĩ, một ít chuyện rất nhanh liền xử lý tốt.
Chung Tình vẫn luôn đứng ở một bên, nhìn chăm chú.
Rốt cuộc lúc kết thúc, Dịch Giản mới ngẩng đầu lên, thấy được cô.
Dịch Giản chậm rãi đi tớitrước mặtChung Tình, đáy mắt chợt loé lên chút ánh sáng, vươn tay, kéo cô vào ngực, nhẹ giọng hỏi thăm: "Sắc mặt khó nhìn như vậy? Không thoải mái sao?"
Chung Tình nhìn người trước mặt, chẳng qua chỉ cảm thấy vô cùng hoảng hốt, cômử miệng, có thiên ngôn vạn ngữ muốn hỏi anh, đến cuối cùng, chỉ nói được một câu: "Chúng ta về nhà, có được không?"
Cô tuyệt đối không muốn phải ở lại chỗ này nữa.
Không muốn trơ mắt nhìn anh đối tốt với côấy!
Dịch Giản quay đầu lại, nhìn Dương Đìnhmột chút, lại nhìn Chung Tìnhmột chút, sau đó mới giơ tay lên, xoa gò máChung Tìnhmột chút: "Chờ Dương Đình tỉnh, chúng ta trở về được không?"
Chung Tình cắn môi, nhìn chằm chằm vào Dịch Giản, nhìn một chút, nước mắt lập tức liền chảy ra.
Vừa chảy đã đong đầy rất nhiều uất ức.
Dịch Giản thấy Chung Tình vừa khóc, lòng cũng rối cả lên, ngay cả anhcẩn thận như thế, vẫn còn có lúcbất cẩn.
Chung Tìnhlao vào trong ngực của anh, ông hông, ôm thật chặc.
Dịch Giản vươn tay, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng của cô, an ủi từng chút một, giọng nói ẩn chứa thâm tình: "Thế nào? Hả?"
Chung Tình tựa vào ngực của anh, khóc như mưa, một chữ cũng không nói ra, Dịch Giản dần có chút bất an, Chung Tìnhnhư vậy, đây là lần đầu tiênanh gặp phải, anh như dỗ con nít, dỗ Chung Tình: "Nói cho anh biết, sao vậy? Có anh ở đây, đừng khóc......"
Chung Tình vừa nghe thấy anh còn có thể bình thản ung dung dụ dỗ mình như thế, lòng càng đau đớn, khóc càng lợi hại hơn.
Mọi người trong phòng nhìn Chung Tình, không hiểu rốt cuộc là thế nào.
Chung Tình vừa khóc, vừa lau nước mắt, còn cố gắng nói: "Anh....Anh...... Đồ gạt người!"