Dịch Giản nhìn ánh mắt Chung Tình, mặc dù có chút suy yếu, nhưng vẫn để lộ ra vài phần nhu hòa, anh nâng tay lên, muốn vuốt ve hai má cô một chút, lại phát hiện cố gắng thế nào, đều không thể nâng lên được, Chung Tình nhanh chóng phát hiện, liền thuận theo cúi đầu, đem mặt dán vào lòng anh.
“Dọa em sợ sao?”
Chung Tình không lên tiếng, chỉ lắc lắc đầu.
Dịch Giản không nói chuyện, đúng lúc Từ Ngang bưng thức ăn tiến vào, đặt ở nơi đó, vốn định tự mình hầu hạ Thiếu tướng, lại bị Chung Tình chặn lại, nói để cô.
Từ Ngang gật đầu, im lặng lui ra ngoài.
Chung Tình bưng bát lên, bên trong là cháo thuốc, rất nóng, cô quấy đều cho tản nhiệt, sau khi nguội, mới đút cho anh ăn.
Anh nhường cho cô ăn, cô lại nói chờ anh ăn xong, cô sẽ ăn, anh không nỡ từ chối, liền cau mày, ăn mấy muỗng, nói:“Anh không muốn ăn.........”
Chung Tình rất kiên nhẫn, cảm thấy Thiếu tướng bị bệnh, hệt như một đứa bé, cô trực tiếp cầm thìa, đưa đến bên môi anh, nói:“Ăn nhiều chút, mau khỏe.........”
Ngữ khí của cô, mang theo vài phần dụ dỗ, anh nghe có chút mặt mày hớn hở, nhưng thật ra không tùy hứng đùa giỡn, thật sự ngoan ngoãn ăn xong, nhìn anh ăn không sai biệt lắm, cô mới đem phần còn lại nhanh chóng ăn một ít, rồi để Từ Ngang đem những thứ này thu thập xuống.
Dịch Giản nhíu mày nói:“Ăn no rồi sao?”
“Uhm.” Chung Tình gật đầu, bưng một chén nước, đặt thuốc bên miệng anh, cho anh uống, sau đó lại cẩn thận đỡ anh nằm xuống, đắp chăn cho anh, liền muốn ngồi bên cạnh anh, ai ngờ anh lại kéo tay cô, dùng hết khí lực, muốn đem cô kéo nằm lên giường, nằm ngủ, ai ngờ phí công vô lực, chính là thản nhiên mệt mỏi.
Chung Tình lòng chua xót, cũng không biết vì cái gì, nước mắt từ đâu, rốt cục thần tốc cứ thế mà lăn dài.
Cô không thích khóc.
Nhưng lại khóc với anh.
Anh không muốn thấy cô khóc nhất.
Chỉ cần cô vừa khóc, tâm can anh đều đau đến mức không thể hoạt động.
Anh thực sự bối rối, một câu một câu dỗ dành, đừng khóc, anh không sao......... Em cũng sẽ không có việc gì.........
Cô lại như thế nào cũng không kiềm được những giọt nước mắt vui sướng, đến cuối cùng, dứt khoát nức nở nức nở khóc rống lên:“Đều là em không tốt......... vết thương kia rõ ràng là nhắm vào em....... Lại để cho anh.........”