Huống chi, cô chọn làm Thiếu tướng phu nhân, chẳng phải cũng là vì để cho Hà An Viện không có ngày tốt, không có quả ngon để ăn sao!
Cô vốn cũng không phải người tốt, lúc còn ở nhà họ Chung, những người đó chọc cô, cô cũng hành hạ bọn họ từng chút một, bọn họ nợ cô, cô cũng trả lại từng miếng một!
Nhất thời, Chung Tình thấy Hà An Viện càng tiều tuỵ vì đau khổ, cô thì càng lạnh nhạt, thể hiện khí thái cao quí và ưu nhã mình luyện từ nhỏ thật nhuần nhuyễn.
Cô quyết định, hôm nay, ở chỗ này, cô sẽ xử lí cô gái này một chút!
Chung Tình mỉm cười, nhìn Hà An Viện, khách sáo nói: "Có thể là thiếu tướng có chuyện...... Hà tiểu thư hôm nay thoạt nhìn, sắc mặt rất tốt."
Sao Hà An Viện có thể không hiểu được ý trào phúng trong lời nói của Chung Tình, sắc mặt cũng trở nên vặn vẹo, cô ta liếc Chung Tình, vốn định xoay người tránh ra, không thèm quan tâm.
Nhưng ai ngờ, Chung Tình lại giành phần cầm ly rượu bên cạnh, đi đến gần Hà An Viện, nhẹ giọng nói: "Hà tiểu thư, mời cô."
Hà An Viện căn bản không muốn uống ly rượu này.
Hơn nữa, Chung Tình là cô dâu, vốn đã có rất nhiều người chú ý đến nơi này, nếu cô ta không uống, đó là cô ta hẹp hòi.
Huống chi, hiện tại không biết bao nhiêu tiểu thư khuê các đang ở đây để cười nhạo cô ta đấy.
Đã từng, cô ta vẫn tự cho mình là người của thiếu tướng, nhưng bây giờ thì sao...... Thật sự không biết có bao nhiêu người đang cười vào mặt cô ta.
Hà An Viện cầm ly rượu, ép mình duy trì tư thế hào phóng nhất, trên mặt mang theo một nụ cười hoàn mỹ, cụng ly, ai ngờ, lúc hai ly hai người chạm nhau, Chung Tình vươn tay, thần không biết quỷ không hay đụng Hà An Viện một cái.
Chính là trong nháy mắt như vậy, mọi người căn bản cũng không chú ý tới việc Chung Tình dùng sức, nhất thời chén rượu của Hà An Viện rung lên, rượu bị vẩy ra ngoài.
Vẩy vào trên giày Chung Tình.
Chung Tình lập tức hét lên một tiếng, sau đó lui về phía sau hai bước, "Hà tiểu thư, cô có ý gì vậy? Tôi có ý tốt mời rượu, sao cô nỡ đối xử với tôi như vậy?"