“Nói như vậy, tựa hồ lúc ấy là thật, thời gian đó Giản vẫn luôn quan sát đến báo chí thời sự chính trị, lúc ấy chỉ cho là cậu ấy có hứng thú, thật không ngờ, thật ra cậu ấy vẫn luôn đang quan sát đến hướng đi của nhà họ Chung.”
“Sớm nên nghĩ đến, lúc ấy cậu ấy cưới Chung Tình, mang theo cô ấy xuất hiện ở trang viên nhà họ Bạc, lúc chúng ta biết Chung Tình là người cậu ấy muốn tìm kia, thì nên đoán được.”
“Nói như vậy, tựa hồ hết thảy thật sự đều là phát triển thuận theo tự nhiên, nếu không phải Chung Tình, sợ là người nhà Giản vậy, hoàn toàn là không quan tâm tất cả sự tình hướng đi của thành phố X......... Nhà họ Chung bị diệt, Giản về nước, cưới Chung Tình, chuyện này, thật ra có thể liên tưởng đến rất dễ dàng......... Lúc trước, sao chúng ta lại không có nghĩ tới chứ!”
“Hiện tại nhớ lại, lúc ấy cậu ấy thật đúng là đã an bài tốt hết thảy sự tình, chuyện bao nhiêu năm sau đó, đều an bài thiên y vô phùng.”
“Những thứ này chẳng có gì lạ, với loại người như Giản vậy, an bài những thứ đó, là dễ dàng, nhưng tôi sợ hãi than là, cậu ta lại có thể vì một cô gái, một phần tình yêu, hao tổn tâm cơ như vậy.........”
“Yêu cô ấy, liền cho cô ấy toàn thế giới cô ấy muốn. Cậu hiểu không, Giản chính là đã làm như vậy!”
“Chỉ là, Chung Tình, vì sao cô lại nghĩ Giản hại chết cha của cô?” Bạc Địch ngược lại tò mò hỏi Chung Tình một câu.
Sắc mặt Chung Tình đã trắng đến không có huyết sắc, cô hít sâu mấy hơi, hít quá mức xúc động, ngược lại biến thành cổ họng chính mình đâu đau, rất là khó chịu, bên miệng của cô hiện lên một chút ý cười hoảng hốt nói không rõ, mang theo vài phần đau thương, giọng nói cũng là có chút mơ hồ không rõ.
“Tôi nghe lén được......... Anh ấy và Từ Ngang nói chuyện, tôi nghe lén được......... tôi tưởng anh ấy hại chết cha tôi, cho nên, tôi mới đến nơi này......... Bản thân tôi không muốn đến, tôi muốn lưu lại với anh ấy......... Bởi vì vé tàu không đủ......... Anh đưa vé cho chị hai.........”
“Cô thật sự là quá ngu ngốc, cô cảm thấy giản người như vậy, muốn che giấu một việc với cô, sẽ để cho cô phát hiện ư? Loại chuyện đó, cậu ấy khẳng định sẽ không nói ở Cố Viên nhà họ Dịch, không để cho bất luận kẻ nào nhắc tới ở nơi cô có mặt, nếu cậu ấy nhắc tới, vậy khẳng định là cậu ấy có mục đích!”
Tần Diệp gào lên một câu, liền đột nhiên dừng lại, sau đó nhìn Chung Tình, mở to hai mắt nhìn: “Chẳng lẽ, mục đích của cậu ấy là.........”
☆, Chương 1029: Sinh tử gắn bó [64]
Editor: May
Tần Diệp gào lên một câu, liền đột nhiên dừng lại, sau đó nhìn Chung Tình, mở to hai mắt nhìn: “Chẳng lẽ, mục đích của cậu ấy là.........”
Lúc này Bạc Địch, ngược lại đều hiểu rõ tất cả.
Chậm rãi gật gật đầu theo lời nói của Tần Diệp: “Đúng vậy......... Mục đích của cậu ấy, chính là để cho cô rời khỏi cậu ta.........”
“Thà rằng để cho cô mang theo hận, hận chết chính mình, cũng muốn bức cô đi, bởi vì nơi đó chiến hỏa bay tán loạn, ở lại sống chết chưa biết, rời khỏi liền có thể sống tiếp.........”
Dương Đình theo lời nói của Bạc Địch, dừng ở gương mặt của Chung Tình, chậm rãi mở miệng nói.
Cả người Chung Tình run run, Chung Hân ngồi ở một bên, cô vươn tay, chậm rãi nắm tay Chung Tình, ở trong nháy mắt đó, cô nghĩ đến Chung Tình sẽ hỏng mất, sẽ khóc thành tiếng, ai ngờ, Chung Tình lại chỉ hơi nói chuyện một chút, hơn nữa ngày, cô mới lãnh đạm nói: “Hóa ra, là như vậy......... Là như vậy.........”
Cô vẫn lặp lại những lời này, bên miệng cố gắng hàm chứa một chút cười khẽ, nhưng khóe mắt, lại đã treo một giọt nước mắt trong suốt.
Sao anh ấy lại ngốc như vậy?
Sao cô lại đần như thế chứ?
Cô nhớ, anh từng cõng cô, lúc đi ra từ rạp chiếu phim, cô cũng đã nghĩ như vậy.
Bọn họ là một kẻ ngu, một kẻ ngốc, ở chung với nhau.........
Anh rõ ràng biết cô không muốn đi rồi, anh rõ ràng có thể ích kỷ giữ cô lại, anh rõ ràng có thể......... nhưng anh lại không.........
Đến lúc này, cô mới đột nhiên hiểu được, lúc ấy, bọn họ quyết liệt, bọn họ tách ra, cô không quay đầu lại, lúc anh cưỡng chế ép buộc chính mình, đáy lòng anh, rốt cuộc đau đớn cỡ nào, khổ sở cỡ nào!
Anh rời khỏi cô......... Anh có thể tiếp tục sống tốt sao?
Trận chiến tranh này, không biết đánh tới năm nào tháng nào, từ lần gặp đầu tiên đến lần thứ hai, bọn họ đã muốn bỏ lỡ bảy năm, chẳng lẽ lúc này đây, còn phải tiếp tục bỏ lỡ ư?
Năm tháng vô tình, ai biết người ta có thể rốt cuộc sống bao lâu.
Lần bảy năm đó, bọn họ có thể chịu đựng.
Như vậy, bảy năm kế tiếp, ai có thể nói cho cô biết......... Có phải bọn họ, có thể thật sự, hai bên đều vững vàng còn sống, vì lần gặp nhau thứ ba không?
Cổ tay Chung Tình, dần dần nắm chặt, đáy mắt, thật lâu không thể hoàn hồn, anh là yêu cô như vậy, dùng sinh mệnh, dùng toàn bộ, toàn tâm toàn ý yêu cô.