Dịch Giản một phen ôm cô vào trong lòng, không có trả lời vấn đề của cô.
Đáy lòng Chung Tình, phát run bộc phát lợi hại, chiến tranh, ai không sợ, cho tới nay, cả ngày đều ở trong chiến hỏa, nhưng cũng không có như là hiện tại, làm cho cô rất khẩn trương.
Cô vẫn luôn cảm thấy, trong lời nói của thiếu tướng, là cất giấu chuyện.
Cô nắm chặt vạt áo Dịch Giản, ánh mắt nhìn Dịch Giản gắt gao, hỏi từng chữ một: “Có phải hay không? Thật sự xảy ra chuyện gì đí? Phương bắc đánh giặc đánh rất lợi hại? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Dịch Giản vươn tay, vỗ vỗ phía sau lưng của cô: “Có anh đây......... em sợ cái gì?”
Chung Tình ôm chặt thân thể của Dịch Giản, “Nhưng......... anh có thể gặp chuyện không may không?”
“Sẽ không.” Anh không chút do dự, trả lời kiên quyết.
Sẽ không.
Anh sẽ xảy ra chuyện gì?
Nếu cô không chết, anh làm sao dám chết?
Hiện tại Bạc Địch ở nước ngoài đã muốn bắt đầu an bài hết thảy......... Đã muốn phát ra tin tức, nơi đó tuyệt đối an toàn, Nhật Bản lớn gan hơn nữa, cũng không dám khó xử người Tây Dương.
Cho nên, vào lúc chiến tranh còn chưa có chân chân chính chính buông xuống ở trên người bọn họ, có lẽ bọn họ đã muốn xa chạy cao bay rồi.
Nghĩ đến đây, đáy lòng Dịch Giản hơi chua sót một chút, chính mình cuối cùng không phải làm người làm thiếu tướng tốt, không vì nước, không vì dân.........
Sợ là, rất nhiều người nhắc đến anh, cũng đều sẽ cười nhạo anh sợ chết đi.........
Chỉ là thiên hạ so với cô, lại được tính là gì?
Dịch Giản yên lặng ôm Chung Tình ôm một trận, mới nắm tay cô, đi về phía bên ngoài rạp chiếu phim: “Loạn hơn nữa, cũng loạn không được thế giới của em.”
Loạn hơn nữa, cũng loạn không được thế giới của em.
Cho dù là toàn thế giới đều hủy diệt, thế giới của em, vẫn là một mảnh tinh thuần như trước.
Bởi vì có anh, sẽ chống đỡ cho em.
Chung Tình nghe lời nói như vậy, mạc danh kỳ diệu an lòng xuống. Đúng vậy, vô luận như thế nào, cô còn có anh, chiến tranh thì như thế nào? Bay tán loạn thì như thế nào? Chỉ cần bọn họ cùng một chỗ, ở nơi nào, đều là thiên đường tốt đẹp.
Ra khỏi rạp chiếu phim, Từ Ngang bên ngoài, lập tức đi lên đón, có người canh giữ ở trái phải của bọn họ.
Chung quanh có người bán hàng rong, đột nhiên đều chạy đi.
Đáy lòng Dịch Giản đột nhiên dâng lên một loại dự cảm xấu, theo bản năng liền móc súng, Từ Ngang cũng cẩn thận quay chung quanh Dịch Giản, mà Dịch Giản lại vươn tay, chặt chẽ bảo vệ Chung Tình ở trong lòng.
Cũng chính trong nháy mắt đó, có một loại tiếng rít tang thương bén nhọn, mang theo lực lượng cường đại, tốc độ cực nhanh phóng về phía bọn họ.