Chung Tình ôm chăn, cơ thể hơi co lại, thoáng tủi thân, cô nghĩ đợi đến khi hắn hết giận, cô sẽ giải thích cho hắn nghe, nũng nịu, trò chuyện một chút, hắn sẽ tha thứ cho cô sớm thôi.
Bây giờ hắn còn đang nổi nóng, vì thế cô không nên vội vàng.
Cô cứ an ủi bản thân mình một đêm như vậy, mãi cho đến sáng sớm, mới có thể đi vào giấc ngủ.
..........................................
Dịch Giản ngồi một mình ở trong đình nghỉ mát.
Gió đêm thổi tới, đầu óc cũng nhanh chóng thanh tỉnh lại.
Trước đây bọn họ hay mây mưa thất thường, bởi vì không có tắm nên trên người còn thoang thoảng một chút mùi hương kiều diễm kia, hắn yên lặng ngửi, yên tĩnh ngồi ở chỗ đó, hắn chờ......... chờ.........
Nếu cô thật sự muốn giải thích với hắn, cô nên đi ra ngoài này.
Ai ngờ, đợi từ đêm khuya đến sáng sớm, cô không hề đi ra một lần nào.
Hắn giống như một người ngốc ngồi đợi ở đây, trên mặt còn hiện lên sự chờ mong, đợi đến sáng sớm.
Bởi vì hơi ẩm ở trong hồ nên hắn thấy khó chịu vô cùng, hắn ho khan hai lần, sau đó chuyển động thân thể, đứng lên, đi vào trong Cố Viên.
Hỏi qua Từ Ngang, mới biết cô còn đang ngủ, chưa có tỉnh lại.
Hắn không nhịn được bắt đầu tự giễu, mình thật sự quá........ngu ngốc rồi.
Hắn lại bắt đầu cười khổ, sao hắn lại có thể ngốc như vậy?
Hắn chỉ hi vọng, lúc bọn họ cãi nhau như vậy, khi hắn xoay người rời đi, cô sẽ đuổi theo nói chuyện với hắn, dỗ dành hắn, nhưng ai ngờ, điều đó cũng chỉ là hy vọng xa vời.
"Thiếu Tướng......... Ngài có muốn nghỉ ngơi không?" Từ Ngang biết Thiếu Tướng ở bên ngoài cả một đêm, không yên tâm hỏi.
Dịch Giản lắc đầu, giọng nói khá lạnh nhạt: "Không cần, quay về chỗ quân đội."
Từ Ngang há mồm, một câu cũng không nói được, chỉ có thể gật đầu, đi ra ngoài khởi động xe.
Chung Tình bị tiếng xe làm tỉnh giấc, thật ra cô ngủ cũng không có sâu, vén chăn lên, tùy tiện mặc một bộ đồ, chân trần chạy đến chỗ cửa sổ vừa vặn thấy Dịch Giản đang lên xe.
Hắn phải đi sao?
Lẽ nào hắn vẫn chưa có nguôi giận?
Cô theo bản năng chạy xuống lầu, muốn đuổi theo hắn, ai ngờ tốc độ của chiếc xe kia lại quá nhanh.