Nghĩ đến đây, Hà An Viện như là xác nhận, lại hỏi thêm một lần nữa: “Anh thật sự bảo em đi ra ngoài? Anh thật sự không cần em sao?”
Dịch Giản cười lạnh, anh như là mất đi kiên nhẫn, gọn gàng dứt khoát, không chút do dự: “Không cần!”
Biểu tình của Hà An Viện, lập tức vỡ nát!
Kiên quyết như vậy!
Không có một chút do dự!
Không cần!
Anh không cần cô ta!
Ha ha......... Cô ta muốn cười!
Cô ta cảm thấy chính mình cười không nổi!
Cô ta biết, lúc này, có loại đồ không thuộc về mình, cưỡng cầu như thế nào cũng không có được!
Nhưng, cô ta chính là cố chấp như thế, cố chấp đến, không đến Hoàng Hà thì sẽ chưa từ bỏ ý định, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Hà An Viện mang theo vài phần tao nhã, vài phần nhất định phải được, nhìn Dịch Giản, gật gật đầu, “Được......... được......... Không cần liền không cần......... Nhớ kỹ, là anh không cần em! Không cần em!”
Đến cuối cùng, Hà An Viện lại là tê tâm liệt phế hô ra: “Nhớ kỹ, là anh không cần em! Anh đừng hối hận!”
Đừng hối hận!
Dịch Giản như là hoàn toàn không sợ bị cô ta uy hiếp, vẫn đạm mạc một mảnh như trước.
Hà An Viện lui về phía sau từng chút một, rời khỏi họng súng tối đen như mực kia.
Ánh mắt của cô ta, vẫn luôn nhìn chằm chằm Dịch Giản.
Đây là người đàn ông lãnh khốc cỡ nào chứ!
Uy hiếp cứng mềm, hết thảy không ăn!
Cố tình, có một phụ nữ, chỉ cần một giọt nước mắt, một thần sắc không hờn giận, một lần xoay người rời đi, một chút khổ sở nơi đáy lòng, liền có thể phá hủy hết thảy, hết thảy những thứ này của anh!
Anh không phải không có nhu tình, chỉ là nhu tình đều cho một người phụ nữ tên là Chung Tình!
Anh không phải không có tâm, chảng qua là móc tim móc phổi của mình, đều cho một người phụ nữ tên là Chung Tình!
Anh quá mức chuyên tâm, quá mức chuyên chú, trong toàn thế giới của mình, chỉ nhìn chằm chằm một đóa hoa kia, đều coi một mảnh biển hoa chung quanh, giống như rác rưởi, rất không thương hương tiếc ngọc, thậm chí một giọt nước, đều lười phải cho!
Hà An Viện nghĩ, chính mình đã muốn thực cố gắng không cho anh nhìn thấy chính mình không tốt, nhưng hiện tại, cô ta cũng hiểu được, cho dù là thật sự rất tốt, đáy mắt anh, cũng sẽ không có sự tồn tại của cô ta.
Cô tra xét hồi lâu, tra xét thật lâu, lại đều không có điều tra ra, thiếu tướng anh và Chung Tình, rốt cuộc làm cái gì, từng có cái gì, mới có thể khiến cho người đàn ông thoạt nhìn giống như núi băng này, trầm luân bên cạnh Chung Tình cô ta như thế.
Vì cô ta, không oán không hối hận, cam nguyện làm nô!
Đúng vậy......... Anh đối với cô ta, là trung thành như vậy.
Hà An Viện nghĩ nghĩ, đáy lòng kích động một trận, âm điệu cũng cực kỳ kích động theo: “Thiếu tướng......... Anh thật sự sẽ hối hận, sẽ hối hận!”