"Còn không lui xuống, đứng sững sờ ở đây làm gì!" Dì hai trừng mắt liếc nhìn người làm vườn một cái, người làm vườn kia hoàn hồn, hốt ha hốt hoảng chạy đi.
Ngược lại vẻ mặt của Dịch Giản có chút lạnh lẽo.
Giống như không còn hứng thú để ngắm hoa, thản nhiên nói một câu: "Đi thôi."
Bước chân chậm rãi dọc theo rừng hoa, từ từ rời đi.
Bóng lưng của anh, thoạt nhìn đặc biệt mê người.
Ngay cả Từ Ngang nghe thấy thiếu tướng muốn đi cũng không nhịn được thở dài nhẹ nhõm một hơi, thiếu tướng là muốn ở cùng Chung tiểu thư nhiều thêm một giây nên đến cả mạng sống cũng không để ý, đến rừng hoa mà ngay từ nhỏ cũng chưa đi qua.
Nếu bị nhiễm phấn hoa này, một khi phát bệnh thì không biết phải nghỉ ngơi điều dưỡng thân thể mất bao lâu.
Nhưng mà Từ Ngang cũng biết, sở dĩ thiếu tướng đến chẳng qua là vì Chung tiểu thư ở đây.
Thật ra... Biển hoa đầy trời này, chẳng qua cũng chỉ có một mình Chung tiểu thư.
Dịch Giản đi một lúc lâu, bóng người cũng đã khuất, anh mới chậm rãi quay đầu lại, như là mơ hồ có thể nhìn thấy dáng vẻ ngọt ngào của cô gái đang đứng trong vườn hoa kia.
Ánh mắt lóe lên, như là nghĩ tới cái gì, liền dặn dò Từ Ngang: "Sa thải người làm vườn kia."
Từ Ngang sững sờ một chút, không hiểu.
"Thiếu tướng, ngài chưa từng quan tâm chuyện của nhà họ Dịch, tại sao hôm nay lại làm?"
"Hắn thích cô ấy." Dịch Giản thản nhiên thả bốn chữ, liền xoay người đi thẳng về hướng Cố Viên.
Hắn thích cô ấy, nhìn đến ngây ngốc.
Nếu không phải là do tình tình lãnh đạm, lúc đó người kia nhìn cô như vậy, không chừng anh đã lấy súng bắn chết hắn ta.
Chỉ là đã từng theo học ở nước ngoài, biết ai cũng ngang hàng, sinh mệnh đáng được tôn trọng, cho nên lạm sát người vô tội không phải cách làm của anh.
Mặc dù như vậy nhưng mà trong tầm mắt của anh, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào nhìn trộm người của anh.
Liếc mắt một cái cũng không cho.
Trừ anh ra, không ai có thể động tâm với cô...
Cho nên, phải đuổi...