Anh biết, hiện tại anh hạ mệnh lệnh, đuổi nhà họ Trác rời khỏi thành phố X, làm rất quá đáng, nhưng anh không có cách nào.............
Anh thà rằng tàn nhẫn với người khác, cũng không thể nhìn em khóc!
Thân mình Chung Tình dừng một chút, cô ở dưới thân anh, không thể bình ổn hô hấp của chính mình, nhưng vẫn nhẹ giọng hỏi: “Anh từng nếm tư vị mất đi? Thật ra, em cũng từng nếm qua......... Ví dụ như cha của em......... Còn có mẹ của em, tuy rằng không thương......... Nhưng, vẫn là rất khó chịu, chính là, không có quá mãnh liệt mà thôi.........”
Dù sao, cha và mẹ rời đi, làm cho cô trở thành một mình chân chân chính chính trên thế giới này.
Anh không có trả lời cô.
Bởi vì, đó là kinh hỉ cuối cùng anh lưu cho cô.
Ở bên trong sinh mệnh của cô, anh chưa bao giờ để cho cô từng có mất đi.
Đợi cho có một ngày, cô sớm hay muộn sẽ rõ ràng.
Anh vuốt ve hai gò má của cô, lại một lần nữa thật cẩn thận xông vào thân thể của cô, cô nhịn không được a một tiếng, giương cánh môi, nhìn anh, đáy mắt mang theo vài phần bất mãn.........
Anh mang theo cô, ở trong biển tình yêu, di động chìm chìm nổi nổi, lúc cô cảm thấy chính mình sắp hít thở không thông, lại nghe được giọng nói của anh, chậm rãi truyền tới: “Từng mất đi......... Là mẹ của anh, anh và em không giống nhau, anh thực hạnh phúc, mẹ anh rất yêu thương anh, chỉ là thân thể không tốt, giống như anh, bệnh nặng rời khỏi anh......... Lúc đó, em có biết không......... Anh liều mạng muốn giữ mẹ của anh ở lại không cần rời khỏi em cỡ nào, nhưng, anh vẫn là không có cách nào......... Sức mạnh của tử thần, quá mức cường đại, anh chỉ có thể nói cho chính anh biết, bản thân anh phải sống, dùng hết toàn lực sống, nhưng anh phát hiện, chính mình cũng không thể chân chân chính chính cam đoan những người khác sống......... Cho nên anh sợ, mất đi......... Vì em, anh có thể, cố gắng sống, cho nên, em có thể vì anh, cũng cố gắng sống không?”
Dịch Giản rất ít nói những lời trong đáy lòng như vậy với Chung Tình, một khi nói, cũng là phát ra từ suy nghĩ trong nội tâm.
Chung Tình nghe có chút cảm động, ánh mắt cô nhìn anh, nhẹ giọng hô một câu: “Thiếu tướng......... em sẽ không chết......... Vì anh, cũng là.........”
Dịch Giản nhìn cô, mỉm cười, vươn tay, chậm rãi vuốt tóc của cô: “Anh sợ em, rời khỏi anh.........”
“Em sẽ không.........” Cô trả lời rất thản nhiên, sao cô sẽ rời khỏi anh chứ?