Vẻ mặt của cô nhìn về phía trước thật hờ hững, giống như muốn nhìn cái gì đó nhưng lại cũng giống như không nhìn.
Cô mím môi, lúc đó trong hơi thở toàn là mùi rượu bao trùm toàn bộ căn phòng.
"Tiểu thư, vậy ngài nói phải làm sao bây giờ?" Tiểu Vân theo Hạ An Viện nhiều năm như vậy, xem như là giao cả sinh mệnh cho Hạ An Viện, cô nói cái gì thì chính là cái đó, cô bảo làm cái gì thì cô đi làm cái đó, từ lâu đã không còn là chính mình, đã không còn suy nghĩ riêng.
"Dán mắt vào cô ta tìm cơ hội... Ta đã chờ thiếu tướng nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn chờ không nổi cô ta? Ta không tin cô ta sẽ không đi tìm thiếu tướng nữa, ta sẽ chờ một ngày nào đó cô ta bị ta bắt lấy vừa nắm vừa vặn."
Hạ An Viện trầm mặt một lúc rồi mới xoay người lại, mới xoay đầu lại nhìn Tiểu Vân, giọng nới bởi vì uống rượu nên mang theo vài phần mệt mỏi.
Miệng của cô cong lên, kéo ra một nụ cười tươi diễm lệ.
"Tiểu Vân... Đó là hi vọng của ta, ta không thể bỏ quên hi vọng của chính mình như vậy."
Nghe vậy, cả người Tiểu Vân run lên một chút.
Cô chống lại ánh mắt kiên quyết kia của Hạ An Viện, giống như trong nháy mắt đã hiểu ra được điều gì đó.
Thật ra... Hạ An Viện chỉ là không chịu thua thôi, dù không có Chung Tình ở đó thì cô cũng biết kết quả của mình, chỉ là hết lần này đến lần khác ý chí của cô không chịu buông tha, ai cũng không thể khiến cho cô buông tha được... Tính cách của cô chính là như vậy, càng không chiếm được thứ gì... Thì càng liều mạng muốn... Chấp nhất như thế...
Lúc mới bắt đầu sự chấp nhất của cô không sâu, nhưng mà từng chút từng chút một, bắt đầu tích lũy quanh năm suốt tháng, có lẽ trong đại viện này, trừ bỏ chuyện này có thể khiến cho cô chấp nhất, thì chính bản thân cô cũng không biết mình có thể làm gì!
=================================================================
Ngày hôm đó ăn cơm ngắm hoa xong, sau khi Chung Tình biết Hạ An Viện tra chuyện túi hương, thiếu tướng vẫn không phái người tới tìm cô.
Những mà, trong lòng cô cũng rất sốt ruột.
Bây giờ cô rất cần gặp mặt liếc nhìn thiếu tướng một cái.
Cần anh chuẩn bị vài thứ cho cô.
Đợi ba bốn ngày, cuối cùng vẫn là cô chờ không nổi nữa, anh không đến tìm cô thì cô cũng muốn lấy cớ đến tìm anh!