Từ Ngang tiếp tục hỏi: "Đây là gì?"
Nói xong, liền muốn duỗi tay muốn lấy.
Cô hầu gái kia bị dọa đến sắc mặt cũng tái nhợt, đột nhiên quỳ trên mặt đất.
Chung Tình nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Dịch Giản, phát hiện người đàn ông ấycó chút thờ ơ, cô mở miệng, khẽ cắn môi, liền tự mình đứng dậy, đi về phía cô nữ hầu kia.
Dịch Giản chậm rãi ngẩng đầu, Từ Ngang cũng phát hiện, anhta có thể không biết sao, ánh mắt của thiếu tướng vẫn luôn dõi theodáng vẻ thướt tha mềm mại của cô.
Chung Tình giành trước Từ Ngangmột bước, cúi xuống, láy tách trà từ trong tay cô hầu gái kia, nhân tiện giấu tờ giấy đó trong lòng bàn tay mình, sau đó, cười khẽ, bưng trà hoađặt tại chóp mũi, hít một hơithật sâu, xem như không có chuyện gì xảy ra mà trở lại chỗ ngồi của mình.
Côrất bình tĩnh, mang trên mặt còn mang theo một nụ cười ôn hoà, lông mi hơi run rẩy, ngón tay thon dài cầmlấy tách trà hơi run lên, hớp nhẹ một ngụm trà, sau đó nhìn lướt qua cô hầu gái ở một bên, sau đó mới xuay đầu, cười vớiDịch Giản: "Trà hoa này, rất ngon."
Dịch Giản không lên tiếng, anhthu hết một màn vừa rồi vào trong tầm mắt của mình, nhưng vẫn không nhìn Chung Tình, từ đầu đến cuối đều chỉ nhìn tay cô hầu gái kia.
Từ Ngang đã sớm không nhịn nổi, anh ta nhìn Chung Tình, muốn vạch trần những chuyện này: "Chung tiểu thư...... Mới vừa rồi, cô có......"
Lúc này Dịch Giản mới cử động, vô cùng thản nhiên, ngồi thẳng dậy, mắt liếc Từ Ngang, như có như không mở miệng, nói một câu: "Lui ra."
Biểu tình của Từ Ngang cũng có chút cứng ngắc, anh trừng mắt nhìnChung Tình, lồng ngực lên xuống liên tục mấy lần, tay siết thành quyền, cuối cùng cũng chỉ cười, xoay người, giận dữ đi ra ngoài.
Dịch Giảnthu hồi ánh mắt, giả bộ làm như chuyện gì cũng chưa phát sinh một loại, nhìn Chung Tình, chỉ lẳng lặng nhìn.
Ánh mắt của anh, hệt như đã vương lấy chút ánh sáng vô cùng mỹ lệ, hơi chuyển, cũng có mấy phần phong vận.
Chung Tình không nhìn Dịch Giản, chỉ cúi đầu uống trà, anh không nói, cô như anhkhông biết bất cứ thứ gì.
Ăn uống xong, Chung Tình lấy cớlên lầu.