"Về sớm vậy... Tôi ra ngoài đi dạo một chút, ở trong này một mình cảm thấy rất khó chịu."
Chung Tình thoải mái đi tới trước cửa sổ, mở cửa ra, gió trên hồ Cố Viên thổi tới đây, phất qua mái tóc cô làm nó thoáng động.
Dịch Giản đứng một hồi, mới bước tiếp, đi tới sau lưng cô, sóng vai với cô, nghiêng đầu nhìn cô một lúc, giọng nói cũng mang theo chút lãnh ngạnh: "Đi đâu?"
"Mua đồ." Chung Tình trả lời, nghiêng đầu, mắt đối mắt với Dịch Giản, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng kéo cánh tay của anh, tựa đầu vào vai anh, "Mệt chết đi được."
Chính là, Dịch Giản, cũng phát hiện Chung Tình không bình thường.
Cô có khác biệt quá lớn so với trước kia.
Cô lại có thể chủ động tới dán lên thân thể mình, người rụt rè như cô, từ lúc nào lại làm chuyện như vậy?
Trong nháy mắt đó, Dịch Giản cực kỳ tò mò mục đích chân thật của cô.
Đến cùng mục đích chân thật đó là gì?
Chung Tình cảm giác được hơi thở băng lãnh trên người chàng trai đã hòa tan đi không ít, cô lúc này mới dám miệng lớn hút khí, đầu cọ cọ trên cánh tay anh, dịu ngoan như con mèo nhỏ, nhẹ giọng nói: "Thiếu tướng...... Đại phu nhân có tới đi tìm anh không?"
Dịch Giản không hé răng.
Đại phu nhân tới tìm anh thì có quan hệ gì với cô?
Không phải cô đã chuẩn bị tốt đường lui cho mình rồi sao?
Sớm đã nắm chặt Hà An Viện người mà đại phu nhân tin tưởng nhất, cô còn sợ đại phu nhân sẽ giết cô thật sao?
Chẳng lẽ là.... đàm phán giữa cô và Hà An Viện đã sụp đổ rồi ư?
Chung Tình tự mình nói, tiếp tục lẩm bẩm: "Đại phu nhân, không phải bà ấy đang chờ thiếu tướng trả lời sao? Thật ra...... Chung Tình trước nay vẫn là người của thiếu tướng, trong lòng thiếu tướng rất rõ ràng...... Nhưng mà đại phu nhân thì không cho là vậy, bà ấy muốn xử phạt Chung Tình...... Thiếu tướng, ngươi tính làm sao bây giờ đây?"
Đây là mục đích thật của cô à?
Đáy lòng Dịch Giản hơi hơi dập dờn một phen, nhưng anh thấy hơi khó tin.
"Thiếu tướng...... Người từng nói, chỉ cần tôi ở lại, ở bên cạnh anh, tôi muốn gì anh sẽ cho tôi thứ ấy, là thật sao?"