Thiếu tướng lúc này và thiếu tướng cô thấy được trong ngày thường, hoàn toàn khác nhau, đáy mắt anh chứa đầy thâm tình... còn có cực kỳ kiên nhẫn khi ngồi cùng Chung Tình.
Hốc mắt cô cũng chua xót lên.
Đáy lòng, cũng lung lay run rẩy theo, cảm thấy một màn trước mặt thật quá chói mắt.
Hình ảnh giữa bọn họ rực rỡ như vậy.
Còn cô thì sao?
Đứng ở chỗ này, toàn thân ảm đạm không ánh sáng, như già đi mấy tuổi chỉ trong chớp mắt.
Như nghe được động tĩnh, lúc này Từ Ngang đang đứng chờ một bên mới thấy được Hà An Viện, ngay lập tức, sắc mặt hắn hơi xấu hổ, sau đó lặng lẽ đi lên muốn đẩy Hà An Viện đi, mà lúc này Chung Tình đã phát hiện động tĩnh, cũng quay đầu, nhìn thấy Hà An Viện trái lại Chung Tình mỉm cười, nét mặt cực kỳ xinh đẹp ngây thơ vô hại.
Sau đó như cố ý dán lên người Dịch Giản, để tùy anh ôm mình, nhỏ giọng nói một câu: "Giản... Hà tiểu thư tới kìa."
Lần đầu tiên cô gọi tên anh.
Hơn nữa, còn chỉ gọi một chữ duy nhất "Giản".
Phát âm rõ ràng, mang theo chút ngây thơ, câu tim Dịch Giản, thân thể cũng run lên, thật muốn kéo cô vào lòng, hung hăng gặm cắn, sau đó từng chút từng chút, ăn sạch cô, không chừa mảnh nào!
Tiểu yêu tinh mê người này, hôm nay cho anh không ít kinh hỉ.
Nếu như vậy lại có thể khiến cô đặt cả tâm tư lên người anh, dù có lợi dụng thì ngại gì?
Đúng!
Lợi dụng thì sao chứ?
Chỉ cần cô có thể đặt toàn bộ ánh nhìn, toàn bộ tinh lực lên người mình, có lợi dụng cũng không sao!
Khuôn mặt Chung Tình sớm đã đỏ ửng tới mê người.
Cô cố ý muốn chọc giận Hà An Viện.
Chỉ là từ dáng vẻ rụt rè, giờ lại nói ra trực tiếp như vậy, cảm thấy mình có chút phong thái nữ tử phong trần, quyến rũ lẳng lơ.
Dịch Giản cũng không chấp nhận, cảm thấy cô của lúc này, thật sự là cực kỳ quyến rũ, nếu không phải Hà An Viện ở đây, chắc chắn anh đã kéo cô vào lòng, hung hăng hôn lên môi cô.
Chỉ là, anh lại vươn tay, kéo cô vào lòng ôm eo cô, đáy mắt mang đầy ấm áp, không nói gì, mà rất lâu sau mới quay đầu nhìn lướt qua Hà An Viện, ánh mắt kia, đã chuyển đổi khi quay đầu, từ vô cùng ấm áp trở thành rét lạnh.