Chung Tình âm thầm trấn an mình, chớ suy nghĩ quá nhiều...... Chỉ cần ở bên người đại phu nhân yên tâm dưỡng thai, sinh xong con thì mọi chuyện sẽ ổn......
Bên tai còn bao quanh bởi những lời nói ghen tỵ như châm chọc của mấy người vợ lẽ kia, có lẽ tâm tình đại phu nhân đang rất tốt nên mới không nói gì, mà Chung Tình cũng không thể nghe lọt, trong lòng cô còn đang đắm chìm trong ánh mắt mang đến áp lực của Dịch Giản.
Cô...... Biết thiếu tướng rất đáng sợ, nhưng lại chưa bao giờ giống như bây giờ, để cho cô đứng ngồi không yên.
Cô suy nghĩ những chuyện đã xảy ra, nhưng lại không tìm được bất cứ sơ hở nào khiến thiếu tướng nghi ngờ cô.
Chẳng phải người đàn ông kia chưa từng đoái hoài gì tới phụ nữ, vẫn mong cô tránh xa ra sao?
Hiện tại, cô tự động rời đi, anh lại có cái gì không muốn đây?
Cũng không biết rốt cuộc mình suy nghĩ bao lâu, đại phu nhân giật giật cánh tay của cô, Chung Tình hồi thần, thấy đại phu nhân mang vẻ mặt quan tâm cùng lo lắng: "Chung Tình... Cô làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không khoẻ không?"
Chung Tình lắc đầu: "Không có... Tôi chỉ có một ít chuyện... Có thể là tôi suy nghĩ nhiều, không có chuyện gì."
"Có chuyện gì cô cứ việc nói, chỉ cần là việc tôi có thể làm thì sẽ làm thay cô."
"Không có gì... Tôi chỉ lo cho đứa bé này, không biết có thể sinh ra thuận lợi không."
Đại phu nhân không lên tiếng, nét mặt của bà ta cũng trở nên nghiêm túc hơn, lúc sau mới nói: "Yên tâm, đứa bé này là mạng của tôi, chỉ cần tôi còn sống một ngày, không người nào dám động cô một ngày......"
..................
Đại phu nhân nghe lời của mấy vị vợ lẽ, ngày thứ hai thật sự mang theo toàn gia nữ quyến, đi đến trong miếu.
Chuyến đi này, dĩ nhiên là là một ngày.
Đại phu nhân ôm được cháu trai, lòng tràn đầy thành kính, mọi người trong nhà quỳ gối trong miếu, ba lạy chín khấu, những người khác coi như là có khổ cũng không dám mở lời.
Chung Tình thân mang thai, dĩ nhiên đại phu nhân là không để cho cô đi, mà cô đến trong viện của đại phu nhân được rất nhiều người hầu hạ, tất nhiên là sống rất tốt.