Chung Tình giẫy giụa, ngón tay của hắn càng thâm nhập, cô càng lên run, cảm thấy một luồng kích thích không nói ra lời, đang bao phủ toàn thân cô.
Cô quyến rũ xinh đẹp nhìn hắn, la to nói không muốn.
Thế nhưng lúc ngón tay bắn thật sự buông tha cô, cô lại bảo muốn.
Hắn vô cùng thích dáng vẻ nửa e thẹn nửa bạo dạng khi ở dưới thân hắn của cô, hắn cúi đầu, mạnh mẽ hôn cô, tàn nhẫn mà hôn.
Cô không được thỏa mãn, muốn...... Dục vọng đang bốc lên rất cao.
Cô đã quên nơi này là ở bên trong xe, quấn quít lấy Dịch Giản, khẩn cầu hắn cho cô.
Hắn không lên tiếng, cứ thế dằn vặt cô.
Cô cuống lên đến nỗi rớt nước mắt, thân thể vô cùng khó chịu, hô một tiếng: "Cho em, ô ô........."
Lúc sau, hắn sợ cô không chịu nổi, lúc này mới rút ngón tay ra, cho cô cái cô muốn.
Hắn đi vào, cô liền thoải mái hừ hừ, càng nghênh hợp với hắn.
Hắn kích động, động tác vừa mạnh vừa nhanh, ngược lại cô không hề cảm thấy khó chịu, càng bám vào trên người hắn chặt hơn, nhắm mắt lại, vẻ mặt ý loạn mê tình.
Cuối cùng, hắn vẫn cảm thấy không đủ, cô phải khóc lóc xin tha, cũng không biết cô đã nói cái gì, mà hắn lại tiếp tục vận động đến khi hết sức mới chịu ngưng.
Sau đó, cô cũng không thèm chỉnh lại quần áo mà nằm ở trong ngực hắn.
Chậm chạp không chịu nói câu nào.
Dịch Giản cúi đầu, hôn một cái vào khuôn mặt nhỏ đang đỏ bừng của cô, ngón tay nhẹ nhàng nhéo eo cô, sau đó tỉ mỉ chỉnh lại quần áo cho cô, lúc này mới nghiêng người, gõ cửa xe.
Từ Ngang lúc này mới dám mở cửa xe, lên xe.
Bên trong xe còn tràn ngập khí......... tức ám muội.
Chung Tình tỉnh táo lại, cô nhìn Từ Ngang ở phía trước, mặt càng đỏ, cô cắn môi dưới, đã không còn mặt mũi để gặp người.
Trong lòng tức giận, liếc mắt nhìn Dịch Giản đang nhếch mép cười ngồi ở một bên, tâm tình vô cùng vui vẻ, cô tức giận, vươn ra tay, véo eo của hắn một cái, hắn quay đầu nhìn cô, cô nghiêng đầu đi, không thèm nhìn hắn.
Hắn đưa tay ra, muốn rút tay cô ra khỏi eo mình, ai ngờ không cẩn thận đụng tới vết thương của cô, cô tê rần, đôi mắt trợn tròn nhìn hắn.