Chung Tình nụ cười hiện ở bên mép, thời gian trước, cô nói gì, anh cũng sẽ theo, nhưng hôm nay, mắt của anh, tựa hồ xóa sạch đi những thứ trước kia, chỉ toàn phiền não.
Anh là phiền cô sao?
Cô trong lúc bất chợt không vui vẻ nữa, muốn để cho mình biểu hiện dễ dàng một chút, nhưng ngữ điệu vẫn không tự chủ được nặng nề xuống: "Vậy, Thiếu tướng, em giúp anh nghỉ ngơi."
Dịch Giản không nói.
Chẳng qua là chậm rãi giơ tay lên, vuốt ve trán của mình, hơi cau mày, nhìn như không nhìn cô.
Bên trong nhà trong nháy mắt, yên tĩnh lại.
Rất quỷ dị.
Hồi lâu sau, Chung Tình cúi đầu, cắn cắn môi dưới, quả thật là chán ghét cô sao?
Cô có mắt nên nhìn được, biết anh không muốn nhìn thấy mình, liền làm trái với tim của mình, hướng về phía anh, nhẹ giọng nói: "Vậy, Chung Tình không quấy rầy Thiếu tướng nữa."
Dịch Giản nghiêng đầu, vừa vặn thấy Chung Tình, an tĩnh mà thong thả, mang theo nụ cười yếu ớt, đáy lòng của anh, không nói ra tại sao, có chút mạnh mẽ, Chung Tình như vậy, anh trong lúc bất chợt, rất không muốn nhìn thấy!
Anh biết, cô giỏi về diễn trò, ở trước mặt của anh, cũng vẫn diễn! Nhưng là, chưa từng có một lần, giống như bây giờ, để cho anh tức giận như thế!
Anh chính là muốn biết, hiện tại cô cũng đã là vợ của anh, Thiếu tướng phu nhân, nhà họ Dịch này, người nào còn có thể thế nào với cô?
Cô phải cẩn thận như thế, ép mình để cầu toàn sao?
Cô đang sợ cái gì? Cô cần gì? Cô tại sao không trực tiếp mở miệng nói với anh?
Càng nghĩ, quanh co lòng vòng như vậy, đùa bỡn sao?
Chung Tình đứng lên, động tác có chút cứng rắn, cô cầm lên quà tặng dì tư đưa cho, hướng trong phòng của mình đi tới.
Cô đi rất chậm chạp.
Đáy lòng của cô, vẫn tồn tại một chút hy vọng, nhất mạt ảo tưởng, anh xảy ra miệng kêu ở cô.
Đáy lòng cô, vẫn có chút hy vọng, chút ảo tưởng, anh sẽ kêu cô lại.