Cô dùng sức siết thật chặt.
Sắc mặt tái nhợt, giọng nói cũng trở nên yếu ớt.
"Đại phu nhân...... Chung Tình biết sai rồi...... Sau này, Chung Tình sẽ chú ý."
Nước mắt của cô, bắt đầu dâng lên, nhưng cô lại cố nén, không để rơi xuống.
Chút nghịch ngợm ngây thơ thật thà kia, trong nháy mắt đã bị lời của đại phu nhân bao phủ không còn một mống.
Ánh mắt của thiếu tướng cũng dần trở nên lạnh lẽo như băng.
Anh chỉ cảm thấy cô đang siết lấy bàn tay của anh, móng tay cô đâm sâu vào da thịt của anh, anh đau, nhưng...... cũng bị chút sức này của cô nghiền nát rồi!
Lúc này Hà An Viện đã nở nụ cười ngồi xem kịch vui, nhìn Chung Tình, không phải mới vừa còn ngoan cố phách lối sao? Hiện tại, chẳng phải cũng đang bị đại phu nhân dạy dỗ không được nói một lời sao?
Dịch Giản cũng không thể nghe nổi, "bốp" một tiếng, đặt đũa xuống bàn, kéo Chung Tình dậy, đi ra ngoài.
Đại phu nhân và Hà An Viện cũng vội vàng đứng lên, nhìn bóng lưng Dịch Giản, đại phu nhân rất bình tĩnh, gọi: "Thiếu tướng!"
Mà Dịch Giản cũng không quay đầu, chỉ đi thẳng về phía trước.
Nhìn bóng lưng của bọn họ, Hà An Viện làm thế nào cũng không vui nổi, chút hả hê của cô ta dần sụp đổ.
Ngoài mặt, nhìn đến cuối cùng, là Chung Tình khóc.
Nhưng, cô ta biết, người thua hết tất cả, cũng là chính cô ta!
Cô ta đứng ở nơi đó, lòng im hơi lặng tiếng rơi lệ, chảy máu, cô ta cảm thấy vào giờ phút này, thứ mình bỏ lỡ không chỉ là tình yêu, mà còn là...... Toàn bộ thế giới.
Cô ta liều mạng muốn bắt lấy thiếu tướng, nhưng lại phát hiện, mình càng bắt, người đàn ông kia, càng cách mình càng xa xôi.
Xa đến mức, càng về sau, cô ta càng không thể nhìn thấy người đàn ông ấy.
Hà An Viện hơi loạng choạng, nhìn đại phu nhân, hồi lâu, mới nghẹn ngào nói: "Bác...... Làm sao bây giờ? Bác nói con phải làm sao đây?"
Cô ta cảm thấy, mình và thiếu tướng, giống như hai con người sống trong hai thế giới khác nhau.
Cô ta vĩnh viễn không có cách nào để đến gần.
Cô ta muốn đến gần anh, dốc hết toàn lực muốn đến gần anh.
Nào sợ, toàn thân đã đau đến mất cảm giác.