Anh cảm thấy, có cô, Cố Viên càng lúc càng giống như một căn nhà, mà anh về đến nhà, lại thấy cô đang chờ anh.
Giống như vợ đang đợi chồng.
Mặc dù bọn anh thật sự là vợ chồng, nhưng Dịch Gỉản chưa từng quên, giữa anh và cô luôn có khoảng cách
Cô giỏi về đóng kịch, mỗi một lần, đều diễn rất tự nhiên, không tự chủ mà để cho anh thật sự có chút hoảng hốt, cảm thấy cô chính người vợ mà anh yêu.
Dịch Gỉản vừa nhìn đã thấy tóc cô hơi ướt, hiển nhiên là tắm xong không chịu sấy tóc đã nằm ở đây.
Tóc của cô nhiều và dài, đen như sơn, rất đẹp, nhưng cứ để tóc ướt sẽ khiến cô nhức đầu
Dịch Gỉản xoay người, đi tới phòng ngủ của mình, cầm máy sấy, đi ra, ngồi ở một bên trên ghế sa lon, vươn tay, ôm cô, muốn đặt cô trên hai chân của mình.
Cô ngủ rất say, bị anh ôm lấy, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, ngược lại còn tìm một tư thế thoải mái hơn rồi nằm tiếp.
Dịch Gỉản chậm rãi giúp cô sấy tóc, tóc của cô rất mềm, rất suông, tản ra hương bạc hà nhàn nhạt.
Khiến anh yêu thích không nỡ buông tay.
Anh cúi đầu, liền nhìn thấy làn da trắng như tuyết của cô.
Dịch Gỉản nhìn có chút xuất thần.
Tầm mắt dời xuống từng chút một, trong lúc lơ đãng, lại thấy được chút đồ trong tay cô
Tầm mắt của anh, dừng trên tấm hình.
Hồi lâu, anh mới vươn tay, rút tấm hình kia ra khỏi tay cô
Phía trên là cô, Trác Nhiên, Chung Hân ba người.
Cô nắm tay Trác Nhiên, cười đến vô cùng tươi tắn, rung động lòng người.
Thì ra, cô là cầm tấm hình này, mới có thể vừa cười vừa ngủ thế sao?
Dịch Gỉản siết tấm hình, lòng có chút cảm giác chua xót dâng trào, ánh mắt, nhìn chằm chằm vào Trác Nhiên trong hình, mím môi, lạnh lùng nhìn
Cô có ý gì?
Cũng đã gả cho anh làm vợ, Trác Nhiên và Chung Hân đã có con, cô còn ngông nghênh trong đêm khuya, xem hình của bọn họ, cười ấm áp, ngọt ngào như vậy.
Có phải lòng của cô vẫn còn đang ảo tưởng đến những chuyện tốt đẹp cùng với Trác Nhiên hay không?