"Tôi chỉ vừa lúc đi ngang qua thôi, bởi vì nơi đó thật sự rất lộn xộn, tất cả mọi người đều khóc sướt mướt, nghe vào rất khó chịu, cho nên liền đi ra, một đường đi tới, chỉ riêng nơi này yên tĩnh, thật không ngờ đụng phải thiếu tướng."
Dịch Giản gật gật đầu, như là tin lời của nàng.
Tim Chung Tình cũng theo đó thả xuống.
Sau đó cô lại nhẹ giọng dò hỏi: "Thiếu tướng, người mệt không? Muốn nô tỳ đấm đấm cho ngài hay không?"
Trước kia, khi có người đối đãi như vậy với cha cô, ông ấy sẽ dịu dàng nhìn người phụ nữ kia, trò chuyện tinh tế đôi ba câu, sau đó người phụ nữ kia chủ động, hai người liền nước chảy thành sông rồi.
Vẻ mặt Dịch Giản không biểu lộ gì, không biết là không nghe được lời Chung Tình, hay là nghe được nhưng lại cố ý tỏ ra không nghe thấy gì.
Chung Tình chỉ là cảm giác được, trong nháy mắt khí tức toàn thân Dịch Giản trở nên lạnh đi rất nhiều.
Cô cắn cắn môi dưới, không dám nhìn anh, cũng không biết có phải anh đang nhìn mình không, chỉ giữ vững hơi thở, tiếp tục nói: "Thiếu tướng nằm ngủ trong này thật lâu, tảng đá này rất cứng, lại cũng lạnh, nhất định là rất mệt mỏi, nô tỳ có thể giúp thiếu tướng đỡ mệt hơn!"
Dịch Giản lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy không hiểu sao đáy lòng lại thoáng phiền muộn.
Cũng không nhìn thêm cái nữa, liền nhắm hai mắt lại, không hề mở miệng nói chuyện.
Chung Tình cảm thấy, thiếu tướng quả thực quá ít nói, ít tới mỗi cô không biết làm sao mà nói chuyện với anh.
Anh không có ý tứ mở miệng nói chuyện, nhưng chung quy lại cô cũng không thể cứ đứng ngơ ngẩn mãi?
Chung Tình chưa từ bỏ ý định, cô nhất định phải mê hoặc anh, sau đó thuận lợi trộm tinh của anh!
Nếu anh ít nói, vậy bỏ qua việc nói chuyện, trực tiếp hành động.
Ánh mắt Chung Tình xoay xoay, đánh trống lên tinh thần, tới gần Dịch Giản.
"Bình thường, nô tỳ thấy thiếu tướng rất bận việc, cũng không tìm phụ nữ, chẳng lẽ thiếu tướng không muốn sinh con sao?"
Sau khi nói như vậy, Chung Tình lại không nhịn được có phần sợ hãi, này có phải cô đã nói toạt ra ý muốn của mình, nói rất rõ ràng không?
Ai ngờ, ngay lúc cô đang tự sợ hãi, Dịch Giản lại đột nhiên ngồi dậy, vươn tay, không thèm phân trần hất tay cô ra.
Cũng không liếc nhìn cô, lại vẫn tỏa ra khí lạnh mãnh mẽ như cũ, xông thẳng tới chỗ Chung Tình.
Chung Tình cả kinh, theo bản năng cô cảm thấy thiếu tướng đang tức giận.