Giọng của Chung Tình cũng bắt đầu phát run, cả người nằm bên dưới thân thể của anh không ngừng run rẩy.
Anh chỉ nhìn cô chằm chằm, một ngón tay vòng tới vòng lui ở trước ngực của cô, giống như là muốn vờn cô đến chết đi sống lại
"Thế nào?" Tình cảnh lúc này hoàn toàn trái ngược với tình thế vui vẻ lúc nãy, mèo biến thành chuột, chuột biến thành mèo, Dịch Giản cũng không vội, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang mở lớn của anh, sau đó nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Em đang sợ sao?"
"Không có... Không có..." Chung Tình cứng rắn nói, trả lời một câu, sau đó lại nói thêm: "Mắt, mắt anh...... đáng sợ quá!"
Sau khi nói xong, còn cố ý đối với hếch cằm với Dịch Giản.
Dịch Giản cười khẽ một tiếng, ghé sát vào bên tai của cô, nhẹ giọng nói: "Đã như vậy...... Vậy thì em tự đốt lửa, tự em nên tới dập......"
"Nhưng, kinh nguyệt của em......" Chung Tình mang theo một chút đắc ý tuyên cáo.
"Không phải còn có tay......" Dịch Giản dừng một chút, ánh mắt dời đến đôi môi hồng nộn của cô: "Cùng môi sao?"
Chung Tình lập tức trợn to hai mắt, anh sẽ không, không phải muốn thật......
Cô bị dọa sợ, liên tiếp lui ra sau, nhưng người đang ông kia lại đè lên người cô, chậm rãi dời theo cô.
Thậm chí, anh còn ung dung bắt cổ tay của cô, để cô ngồi dậy, hai tay áp lấy đầu cô đầu, dần dời về phía Dịch Ngạnh Ngạnh, Chung Tình nhắm mắt lại, cảm giác được hơi thở của người đàn ông cách mình càng ngày càng gần, anh không phải sẽ bắt mình, dùng miệng... thật chứ...
Trên trán của cô cũng đã đầy mồ hôi, hai tay chống bụng của anh, không chịu để cho đầu mình chuyển thêm chút nào.
Anh không có một chút ý thỏa hiệp.
Dưới tình thế cấp bách Chung Tình chỉ có thể nói một câu: "Ai da, em đau bụng......"
Vừa kêu, vừa nhìn Dịch Giản đầy đáng thương, giống như thật sự rất đau.
Dịch Giản nằm ở nơi đó, vẫn như cũ nhìn cô không nói một lời, Chung Tình căng thẳng, tiếp tục nhỏ giọng nói: "Em rất đau......"