Mắt của cô bây giờ là một mảnh đen nhánh, một màu rất ngây thơ, mang theo một tia không thể tin, nhưng vẫn cất giấu một sự mong đợi.
Một sự mong đợi... Hoàn toàn rơi vào đôi mắt không thấy đáy của Dịch Giản, ánh mắt anh giờ đã như vô hồn.
Dịch Giản chậm rãi nhìn đi chỗ khác, mang theo một sự lưu luyến không muốn rời.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ, tạo thành một nửa âm u, anh thâm tình đạm bạc như sương, miệng giật giật, phảng nếu là có lời muốn nói, nhưng anh lại phát hiện, vào giờ phút này, không thể nào nói gì, cuối cùng, vẫn chỉ mấp máy môi, giống như một người không có linh hồn, đứng ở nơi đó hồi lâu... Hồi lâu...... Anh mới nhẹ nhàng thở dài một cái, xoay người rời đi.
Chung Tình nghe đồng hồ bên tai phát ra tiếng đều đặn, có một loại hoảng hốt, là ánh mặt trời hôm nay, quá mức rực rỡ, khiến cho cả người cũng cảm thấy mơ hồ.
Anh cư nhiên... Để cho cô đi? Là thật sao?
Nhưng là mới vừa rồi, ánh mắt của anh, không có chút nào có ý đùa giỡn......
Thật là kỳ quái...... Đây hết thảy, nghiễm nhiên giống như là một giấc mộng.
Chung Tình dĩ nhiên là không dám ở lâu, cô đứng dậy, nhanh chóng mặc quần áo xong, đầu ngón tay đều run rẩy, nhiều lần, thiếu chút nữa đã không gài được nút áo.
Cô hướng về phía gương, sửa sang lại tóc đen rối bời của mình, lúc này mới xoay người, vội vội vàng vàng đi xuống lầu.
Lúc cô mở cửa phòng của Dịch Giản ra, cô thở sâu một hơi, muốn quay đầu ngắm một cái, tuy nhiên cắn răng, hướng lầu dưới, cố đi xuống.
Cô không chần chờ chút nào, cũng không do dự chút nào, lập tức mở cửa, cất bước, vội vội vàng vàng, không còn dáng vẻ yểu điệu xinh đẹp như trước nữa.
Phảng phất cô giống như chim nhỏ mọc cánh, muốn bay ra khỏi đại dương màu đen này, bay đến trong rừng cây rậm rạp của mình, có tự do tự tại, cuộc sống khoái lạc, có thể ngao du ở bầu trời mênh mông, không sợ không có nơi để.