Phảng phất, trong trời đất này, nụ hôn đẹp đẽ nhất, đã lặng lẽ diễn ra rồi......
Môi của anh từng lúc từng lúc đến gần.
Cô mơ hồ cũng có thể cảm giác được hô hấp của anh rồi.
Lông mi của cô, vô cùng run rẩy.
Ngay cả bàntay nhỏ bé, nắm chặt váy cũng bắt đầu run rẩy.
Cô mơ hồ nghe được tiếng tim mình đập, từng nhịp dồn dập...... Thậm chí, cô giống như còn mang theo một chút...... Khát vọng......
Ánh mắt Dịch Giản hơi rũ xuống, có thể thấy cô khuôn mặt tuấn tú lỗ, càng ngày càng gần.
Môi của cô như một bông hoa đẹp mắt, cô hơi mím môi, cánh môi hồng nhạt, khiến cho anh thật rất muốn một ngụm cắn lấy.
Anh từng chút từng chút đến gần...... Ánh mắt cũng chậm rãi nhắm lại.
Có lẽ là...... Xế chiều hôm nay, bọn họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hai người cũng không phải xa lạ, cũng không phải cứng rắn, không giống như là bình thường, khi chạm vào nhau, trừ khi ngủ, cũng chỉ là ngủ.
Thỉnh thoảng có vài ba lời, lại cũng chỉ vâng, cô nói với anh: "Thiếu tướng...... Chung Tình tạm biệt......" Mà anh ghét nhất những lời này, buồn bực không lên tiếng, không quá một phút, là anh có thể nghe được cửa bị khép lại nhẹ nhàng.
Sau đó nhẹ tiếng giày cao gót nhẹ nhàng vang lên, dần dần đi xa.
Anh cũng có thể nghĩ ra được, cô mặc sườn sám, đi bộ, dáng vẻ lay động lòng người.
Thật ra thì...... Anh cực kỳ thích âm thanh như vậy, rồi lại cực kỳ chán ghét âm thanh như vậy.
Bởi vì, khi âm thanh ấy vang lên, chính là khi cô càng ngày càng đến gần mình, nhưng mà, khi âm thanh ấy càng ngày càng mơ hồ, thể hiện cô đã rời khỏi anh mà đi.
Giống như là...... Có một ngày, anh vô dụng với cô, hoặc là cô tìm được chỗ nào tốt hơn, anh sẽ bị cô vứt bỏ......
Nếu quả như thật có một ngày như vậy, theo tính tình của anh, anh sẽ làm thế nào?
Có thể hay không...... Không chiếm được cô, mà hủy diệt cô?
Có lúc, Dịch Giản liền suy nghĩ, làm như vậy, anh làm đúng sao? Vì sao không thoải mái nói với cô, anh yêu cô, cưới cô làm vợ, cùng cô một đời một kiếp sống qua ngày, cho cô danh hiệu phu nhân của Thiếu tướng, cái gì cô cũng không phải sợ nữa......