Chung Tình chỉ cảm thấy Dịch Gỉản như thế khiến cô vô cùng đau lòng, cô theo bản năng vươn tay, cầm lấy cổ tay Dịch Gỉản, thấp giọng hỏi thăm: "Thiếu tướng, anh làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?"
Dịch Gỉản cảm nhận được bàn tay mềm mại của cô trong lòng bàn tay của mình, nhẹ nhàng cử động, hệt như đang mở đường đến tim anh, trong phút chốc lòng anh hoàn toàn tan chảy.
Anh không lên tiếng, chỉ dùng sức, ôm cô vào ngực của mình, ôm thật chặt.
Động tác của anh, rất nhanh, quá bất ngờ.
Từ Ngang cũng đứng ở một bên, anh ta vô cùng căng thẳng, Chung Tình đỏ mắt, mở miệng muốn nhắc nhở anh, nhưng vừa ngẩng đầu lên lại thấy khuôn mặt mệt mỏi của anh, đáy lòng mềm nhũn, không lên tiếng, chỉ để mặc cho anh ôm chặt mình.
Cô chôn mặt mình vào trong ngực anh, so với anh, cô vẫn thấp hơn rất nhiều
Cánh tay của anh, dùng sức rất mạnh, muốn bẻ gãy lưng của cô.
Cô khẽ cau mày, nhẹ giọng hỏi: "Thiếu tướng, anh làm sao vậy?"
Dịch Gỉản vẫn không nói gì.
"Thiếu tướng, anh làm em đau."
Chung Tình lên tiếng nhắc nhở.
Dịch Gỉản sững lại mấy giây, chậm rãi buông lỏng tay, anh đã khôi phục bình tĩnh, vùi đầu vào cổ cô, nhẹ giọng dò hỏi: "Đói bụng không? Xuống ăn cơm."
Sau đó, liền buông cô ra, cúi đầu, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô, đặt một nụ hôn khẽ, sau đó kéo xô xuống lầu
Chung Tình cảm thấy vào lúc trước Dịch Gỉản rất kỳ quái, nhưng bây giờ lại cảm thấy Dịch Gỉản cùng bình thường không có gì khác biệt, cô không nhịn được mà nghĩ, có lẽ là do mình suy nghĩ nhiều, liền cúi đầu, mặc cho Dịch Gỉản dắt tay của mình, đi theo anh, từng bước từng bước đi xuống lầu.
Lúc ăn cơm, Chung Tình và Dịch Giản trước sau như một, hai người thoạt nhìn rất hòa hài.
Chung Tình cũng thật sự đói bụng, ăn hơi nhiều, Dịch Gỉản chỉ gắp mỗi món một miếng, nếm xong liền để đũa xuống, ngồi ở chỗ đó, bất động nhìn cô ăn.
Đợi đến khi Chung Tình ăn xong, lúc này mới thấy Dịch Giản cũng không ăn bao nhiêu, "Thiếu tướng, sao anh không ăn?"