"Em đang có con... Làm chuyện này, đối với con không tốt."
Chung Tình nghe lời như vậy, trong nháy mắt mặt liền nóng lên, không còn cảm nhận được sự lạnh lẽo bên ngoài nữa.
Thậm chí, vào giờ phút này cô đã quên mất Dịch Giản là người nguy hiểm nhất đối với mình, là người mà mình không thể chạm vào.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn làm theo thói quen, mỗi khi gặp phải thứ mình sợ, cô cũng không dám chống trả quyết liệt.
Cô cũng hi vọng có người có thể ở cạnh mình, đáng tiếc cô lại không tìm được một có như thế, không có một người nào, cô cứ nhịn để rồi cảm thấy, có lẽ mình không còn cần một người ở bên nữa.
Mà lúc này, cô vùi trong ngực Dịch Giản, anh ôm cô, ấm áp như thế, khiến cô cảm nhận được một cảm giác an toàn mà cô chưa từng có.
Cảm giác an toàn như vậy, cho dù có là người đàn ông mà cô muốn né tránh nhất, cô vẫn tựa sát hệt như một cây cỏ cứu mạng, tựa thật sát, không chịu buông lỏng.
Có lẽ do sợ chết rét, có lẽ là vì nguyên nhân khác, nhưng, cô không muốn phải suy nghĩ.
Cô cảm giác được ngón tay của anh, đang di chuyển trên lưng cô, cả cơ thể của cô cũng run lên.
Anh và cô, hai người dựa sát nhau như thế, trong màn đêm giá lạnh này, cô ít đi vài phần bất an, ít đi vài phần bài xích va phòng bị, mà anh dần dần cũng mất đi thói quen kiệm lời, tựa hồ như nói chuyện với cô mới là thói quen của anh, hai người cứ nói chuyện với nhau như vậy.
Màn đêm cô tịch, hai người ở chung với nhau, mối quan hệ dần có chút khởi sắc.
Không biết vì sao, khi Dịch Giản nói chuyện, luôn mạch lạc rõ ràng, khiến người ta nghe rất đơn giản, không cần suy nghĩ quá nhiều, hơn nữa khi anh nói, giọng nói vẫn rất ôn hoà, không nóng không vội, mỗi một chữ, cũng nói rất rõ ràng, giống như là một khúc ca chậm rãi, nghe đến cả người vui vẻ.
Chung Tình chưa từng ra khỏi nước, dĩ nhiên Dịch Giản sẽ nói cho cô nghe ít chuyện ở nước ngoài, rất vụn vặt, thế nhưng anh lại cố gắng miêu tả cho cô, dường như đang muốn phác hoạ cả vương quốc ở phương Tây kia đến trước mặt Chung Tình vậy.