Bước chân của Dịch Giản không tự chủ dừng lại một chút, tất nhiên anh hiểu được chuyện Từ ngang nói là gì.
Chỉ là trong đầu hiện lên dáng vẻ của cô, đáy lòng vừa động một chút, cũng không đáp lời.
Từ Ngang vừa thấy thì biết không cần hỏi lại, xoay người ra khỏi nhà họ Dịch.
================================================================
"Tiểu thư..."
Tiểu Vân vươn tay mở đèn trong phòng Hà An Viện, ngọn đèn màu trắng phát ra ánh sáng chói mắt, chiếu sáng trên sàn nhà.
Hà An Viện mông lung nhìn Tiểu Vân đứng trước bàn, đôi mắt phượng của cô nhìn rất đẹp, hơi hơi nhíu, mang theo vài phần men say, hai gò má đỏ bừng dẫn theo một tầng buồn bã nồng đậm.
"Tiểu thư đừng uống nữa, nên nghỉ ngơi rồi."
Tiểu Vân vươn tay, nâng Hà An Viện.
Đêm đã khuya.
Dù là một chút âm thanh, cũng yên tĩnh vô cùng.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Tiểu Vân nhìn cả người Hạ An Viện lộn xộn, nhịn không được đau lòng một trận dưới đáy lòng, sắc mặt cũng có một chút yếu ớt theo.
Ngoài cửa sổ, đêm tối đen một mảnh.
Mơ hồ bên trong, có tiếng gió xào xạc thổi qua.
Hạ An Viện đem sức nặng toàn thân mình giao cho Tiểu Vân, lảo đảo nghiêng ngả tới bên giường, cô liền nôn ra ngay lập tức.
Thân thể dưới ánh đèn có vẻ mỏng manh lạ thường.
Tiểu Vân vội vàng vươn tay vỗ vỗ sau lưng Hạ An Viện, bưng nước lau cho Hạ An Viện.
"Tiểu thư, ngài tội gì phải vậy? Vì sao không nói với đại phu nhân? Để cho đại phu nhân xử lý chuyện này?"
Hạ An Viện hơi cúi đầu, kinh ngạc nhìn tay của mình, mất một lúc lâu mới đứng lên, sau khi xoay đầu nhìn một mảnh tối đen ngoài cửa sổ, nhìn không rõ sắc mặt, chỉ là giọng nói cũng cực kỳ lạnh lùng: "Bác? Bây giờ nói với bà ấy cũng không thể làm gì được... Bác đem toàn bộ hi vọng đặt vào cô ta, vài cái túi hương có thể chứng minh được cái gì? Chỉ cần thiếu tướng nói một câu không phải cô ta đưa, chẳng phải sẽ xong sao?"
"Vậy tiểu thư, ngài nói nên làm gì bây giờ?"
Trên mặt Hạ An Viện không có nhiều cảm xúc thay đổi lắm, cô lại cảm thấy cả người có cảm giác mất mát ăn mòn.
"Làm gì bây giờ? Ta cũng không biết phải làm gì bây giờ..."